Chương 31: Hiện tại mới là điều đáng trân quý
Quá khứ là quá khứ, có làm gì đi nữa cũng không thay đổi được. Huống hồ là ngày xưa anh còn đang ở tuổi nổi loạn và bồng bột, có thể làm những chuyện thiếu suy nghĩ. Nhưng chẳng phải bây giờ Lục Tôn đã rất tốt rồi sao?
Anh đã đưa Khánh Hạ đi khắp nơi, gặp nhiều người, giúp cô trải qua một niềm hạnh phúc mà cô chưa bao giờ cảm nhận được. Chưa kể đến việc anh luôn nhẫn nhịn, kiên trì, cho dù tính khí cô lúc nắng lúc mưa. Anh lúc nào cũng nuông chiều mặc cho Khánh Hạ có cố gắng đẩy anh ra xa đi nữa.
Cuộc sống cực khổ hơn chục năm qua cũng đã được bù đắp. Hơn nữa, bây giờ hai người đã có con. Chọn cách bỏ qua quá khứ và chấp nhận sự thật sẽ giúp tất cả đều được hạnh phúc.
Vũ Khánh Hạ ăn mặc chỉnh tề, vừa bước xuống tầng trệt vừa bấm điện thoại. Sáng nay là cô chủ động nhắn tin cho chồng.
[Cả đêm qua anh ở trạm hả? Bây giờ em tới được không?]
Tin nhắn gần như được đáp trả ngay lập tức.
[Bảo bối cứ tới đi. Nhưng anh đang trong ca trực nên không về đón em được]
[Không sao. Em chỉ muốn đến gặp anh một chút trước khi đi làm]
Chị dâu với chiếc bụng to đang pha sữa trong bếp, thấy Khánh Hạ cắm mặt vào điện thoại thì mỉm cười hỏi:
– Sáng nay tươi tỉnh thế? Đang nhắn tin với Lục Tôn à?
– À… dạ…
– Hết giận nhau rồi hửm?
Khánh Hạ vừa cười vừa thở dài:
– Anh ấy đã xin lỗi rồi. Em đâu thể cứ như vậy mãi.
Chị dâu tiện tay pha thêm cho Khánh Hạ một cốc sữa, phải “đút lót” em gái một chút để em mở lòng hơn. Chị đưa ly sữa trắng muốt lên trước mặt:
– Uống đi. Rồi kể cho chị nghe đã có chuyện gì? Cãi nhau gì mà cả tuần trời thế?
Khánh Hạ có hơi rụt rè. Nhưng trải qua một đêm ngẫm ngợi, bản thân cô đã chấp nhận bỏ qua chuyện quá khứ và tha thứ cho Lục Tôn, vậy thì bây giờ còn sợ gì nữa? Cuộc sống hạnh phúc hiện tại mới là điều đáng trân quý.
Cô đưa hai tay nhận ly sữa:
– Em đã biết hết mọi chuyện rồi. Là Lục Tôn hút thuốc nên bất cẩn gây ra vụ cháy khiến em mất bố mẹ.
Chị dâu cau mày:
– Hả? Ai nói với em vậy?
– Chị đầu bếp ở trạm cứu hỏa. Chị ấy còn biết chuyện lòng bàn tay của Lục Tôn có vết bỏng nữa…
Nét mặt của chị dâu thay đổi, có chút khó hiểu. Chị gãi đầu:
– Chuyện vết bỏng thì đúng là có thật. Nhưng… có lần chồng chị kể rằng trước giờ hai anh em họ chưa từng hút thuốc.
Thấy Khánh Hạ sững người, chị dâu nói tiếp:
– Sự thật ra sao chị cũng không rõ. Mà nếu em đã đồng ý tha thứ cho Lục Tôn rồi thì cũng đâu còn quan trọng nữa, đúng không?
Khánh Hạ không đáp, chỉ nhanh chóng uống sạch cốc sữa rồi nói lời cảm ơn. Trong khi chị dâu chưa hiểu chuyện gì, cô đã vội vã rời khỏi nhà.
…—————-…
Trong phòng tiếp dân của trạm cứu hỏa, cậu Toại đang ngồi trên chiếc ghế dài bấm điện thoại, chăm chú đến mức có người bước đến kế bên cũng không để ý.
– Toại, Lục Đại Úy đâu rồi?
Cậu giật mình ngước lên:
– A! Chị!
Khánh Hạ trông có vẻ rất gấp gáp. Cô vừa nhìn quanh vừa hỏi:
– Anh ấy không có ở đây ư?
– Mới có vụ nhảy lầu gì đó nên Lục Đại Úy đi xử lí rồi chị.
Chuyện là có người phát hiện một cô bé đứng sát mép cửa sổ của một khu chung cư cao tầng với ý định tự sát. Nhận được tin báo, Phòng Cảnh sát Phòng cháy chữa cháy và cứu hộ cứu nạn đã lập tức tiếp cận hiện trường để ngăn cản cô bé. Bây giờ ở trạm chỉ còn lèo tèo vài người.
Cậu Toại vỗ nhẹ xuống kế bên:
– Chị ngồi đợi xíu đi, xong việc là đại ca về đó!
Hết cách, Khánh Hạ đành kiên nhẫn chờ đợi. Cô cũng không quên nhắn tin cho chồng, báo rằng cô đã đến trạm đợi anh.
Một lúc sau, chị Hân hai tay xách hai bịch rau củ lớn bước vào trong, theo sau còn có cô em họ Hoàng Linh.
Chị Hân thấy Khánh Hạ thì có hơi chột dạ, chị né tránh ánh mắt của cô rồi đi thẳng một mạch vào trong bếp. Cô bé Hoàng Linh thì khác, cô cố tình đi chậm lại, khẽ gật đầu chào hai người lớn.
Không cần kể cũng biết cậu Toại cười tít mắt, còn vẫy tay chào lại. Hai người này hình như đang phát ra một loại tín hiệu mờ ảo nào đó.
Đợi khi cô bé Hoàng Linh vào sâu trong bếp phụ chị họ của mình, Khánh Hạ mới phì cười:
– Hai đứa tiến triển đến đâu rồi?
Cậu Toại xấu hổ gãi đầu:
– Thì cũng… nhắn tin được vài bữa… Cũng nhờ chị cả đó. He he.
Ngồi nói chuyện một lúc thì bé Hoàng Linh đi ra, giả vờ rót nước uống. Khánh Hạ để ý thấy cậu Toại với đối phương cứ nhìn lén nhau thì lập tức tinh ý đứng lên:
– Hoàng Linh, em ở ngoài này một chút nha. Chị có chuyện riêng muốn nói với chị họ em.
Cô bé bẽn lẽn gật đầu. Phải nói đây là một công đôi việc. Vừa cho đôi trẻ có không gian riêng, vừa tìm đến nguồn cơn để tính sổ. Lần này Khánh Hạ quyết không nhân nhượng với chị Hân nữa.