Chương 28: Số máy quý khách vừa gọi...
Cô lại nhớ đến kí ức đêm qua. Tại sao một mảnh ghép quan trọng như vậy cô lại quên cho được? Lúc nhỏ đã luôn miệng căm hờn bọn thanh thiếu niên đó, thậm chí mất ăn mất ngủ suốt mấy tháng trời. Bây giờ đột nhiên nhận ra là có dính líu tới chồng mình, không biết phải đối mặt với Lục gia ra sao nữa.
…—————-…
Một lúc sau, trên hành lang của bệnh viện, Lục Tôn và mẹ vừa đi song song vừa trò chuyện, gương mặt hai người xem chừng rất vui vẻ:
– Mẹ đã nói rồi, đi xa một chút nhưng mua được cháo ngon. Chỗ này là chất lượng nhất rồi đấy.
Lục Tôn tay xách theo hộp cháo, bước đi khoan thai, trả lời:
– Con mà nấu ngon thì đã tự thân vào bếp nấu cho Khánh Hạ. Đi xa quá lỡ lúc thức dậy em ấy không thấy ai lại tủi thân.
– Trời ạ, Khánh Hạ mà biết con nghỉ làm để chăm sóc cho mình chắc mừng còn không hết ấy!
Chẳng mấy chốc mà hai người đã đi đến trước cửa phòng bệnh. Để tránh Khánh Hạ thức giấc, người mẹ chỉ khẽ xoay tay nắm cửa. Nhưng khi vào trong, chiếc giường chính giữa căn phòng lại trống trơn.
– Ủa? Con bé đâu?
Lục Tôn đặt hộp cháo lên bàn rồi nhìn quanh:
– Con không biết. Khánh Hạ dậy rồi sao không gọi điện thoại cho con nhỉ?
– Tôn à, con mở máy lên xem có tin nhắn gì không?
Anh lập tức lôi điện thoại trong túi ra. Quả nhiên vừa nhận được một thông báo. Nhưng nội dung tin nhắn này rất lạ.
[Lục Đại Úy, gần đây có một số chuyện khiến em cần thời gian để suy nghĩ. Em sẽ rời đi để có chút không gian riêng. Đừng cất công đi tìm. Khi nào tâm trạng ổn định và em sẵn sàng đối mặt với sự thật, em sẽ trở về.]
Người mẹ thấy sắc mặt con trai thay đổi liền lo lắng:
– Sao? Con bé nhắn gì?
Tâm trí Lục Tôn rối mù. Anh không trả lời được mà sốt sắng mở phần danh bạ lên bấm số. Hai bàn tay anh run lên. Nhưng gọi đi gọi lại cũng chỉ nhận được câu trả lời tự động của tổng đài.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Anh gấp gáp nói với mẹ:
– Mẹ! Mẹ gọi cho mọi người xem có ai nhìn thấy Khánh Hạ không! Con sẽ huy động người đi tìm kiếm!
– S-Sao lại vậy? Có chuyện gì?
– Em ấy bỏ đi rồi!
Dứt câu, Lục Tôn phóng ra ngoài như một chiếc tên lửa. Người mẹ một mình ở trong phòng bệnh. Bà hoang mang cầm điện thoại gọi cho con dâu cả:
– A lô! Khánh Hạ có liên lạc gì với con và Lục Phong không?
“Dạ không. Hai vợ chồng con đi làm sáng giờ mà. Sao vậy mẹ?”
– Mẹ cũng không rõ! Khánh Hạ bỏ đi đâu đó một mình mà không nói cho ai biết. Còn tắt nguồn điện thoại nữa!
“Bỏ đi? Em ấy chưa biết mình đã có thai à?”
Nghe câu này, mẹ càng căng thẳng thấy rõ:
– Chưa! Sợ là con bé hoạt động mạnh rồi lại ngất xỉu ở chỗ vắng vẻ nữa! Mẹ còn đang không hiểu vì sao con bé bỏ đi đây!
Đầu giây bên kia im lặng một lúc rồi bật lên một tiếng:
“A! Có khi nào Khánh Hạ biết chuyện đó rồi nên giận không?”
– Không thể nào! Con bé rất hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không đổ lỗi cho Lục Tôn!
“Được rồi. Mẹ đợi chút, con và chồng sắp xếp công việc rồi lập tức cùng mọi người đi tìm em ấy!”
– Không được! Một mình Lục Phong đến thôi! Con quên mất rằng con cũng đang mang thai à!?
…—————-…
Vũ Khánh Hạ chưa biết bản thân đã có trong mình một sinh linh bé nhỏ. Cô thẩn thờ đi bộ dọc các dãy nhà cao chọc trời, trông như người mất hồn. Cô cứ bước đi trong vô định. Cho đến khi ngọn gió đông vô tình đưa đôi chân yếu mềm đến trước quán lẩu quen thuộc. Cô ngước nhìn bảng hiệu, lưỡng lự một lúc rồi mở cửa bước vào trong.
Mùi thức ăn và không gian như gợi lại những kí ức tốt đẹp khi còn làm ở đây. Ngoài chỗ này ra, cô chẳng biết đi đâu nữa. Vừa nhìn thấy cô, các đồng nghiệp khác đã nhận ra:
– A! Chị Hạ!
– Trời ơi lâu lắm lắm rồi mới gặp lại chị! Chị khỏe không?
‐ Bây giờ phải gọi là Đại Úy phu nhân rồi nhỉ?
Khánh Hạ vui vẻ ngồi xuống bàn:
– Lâu không gặp mọi người thấy nhớ quá.
Cô vừa mở menu thì một cô bé nhớ ra điều gì đó, nói:
– À đúng rồi. Hôm nay Lục Đại Úy có ghé qua đây.
Khánh Hạ chột dạ gấp quyển menu lại, bối rối hỏi:
– Anh ấy đến đây làm gì?
– Tìm chị đó! Tới lui tận 3 lần cơ! Chắc sắp quay lại nữa quá.
Khánh Hạ còn chưa kịp giật mình thì cửa quán đã mở ra. Lục Tôn bước vào với dáng vẻ vạm vỡ điển trai thường ngày. Ánh mắt của các thực khách nữ lập tức dán vào anh.