Chương 26: Lục Đại Úy ban đầu thuận tay phải
Khánh Hạ mở vòi, dùng dòng nước mát lạnh để hạ nhiệt đôi cho đôi tay nóng ấm của mình. Bỗng cánh cửa vệ sinh đằng sau mở ra, là em họ của Hân. Thấy Khánh Hạ, cô bé cười toe toét:
– A! Đại Úy phu nhân!
– À, chào em. Em tên gì nhỉ?
Cô bé chạy đến kế bên, vừa rửa tay vừa đáp:
– Em là Hoàng Linh, em họ của chị Hân!
Thế là câu chuyện tiếp tục diễn ra ở trong nhà vệ sinh. Khánh Hạ cũng đã xin được phương thức liên lạc. Đồng thời cũng biết được chuyện cô bé vừa vào Đại học. Lâu lâu được chị Hân dẫn lên trạm cứu hỏa để phụ việc nên đã thấy sơ qua bốn cậu “Công Thành Danh Toại”.
Khánh Hạ cảm thấy cô bé Hoàng Linh này rất đáng yêu, lúc nào trên môi cũng nở nụ cười, không khó chịu như chị họ của em ấy.
Hai người vui vẻ vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh vừa trò chuyện. Hình ảnh thân thiết này ngay lập tức đập vào mắt chị Hân. Chị ta đương nhiên không chấp nhận chuyện người thân của mình lại làm bạn với người mình ghét.
Nhưng lần này, thay vì làm ầm lên, chị Hân quyết định dùng cách khác.
– Linh này, chị có chút chuyện riêng muốn bàn với Đại Úy phu nhân.
Chỉ một câu đơn giản, cô bé Hoàng Linh đã lập tức rời đi, chỉ còn lại hai người phụ nữ đứng đối diện nhau.
Không khí bữa tiệc được bao phủ bởi một lớp nhạc nhè nhẹ nên những người ở xa không thể nghe thấy câu chuyện trong góc tường. Khánh Hạ mở lời:
– Có chuyện gì vậy ạ?
Hân chầm chậm đảo mắt rồi tặc lưỡi:
– Cô không thắc mắc à?
– ?
Khánh Hạ nhướn nhẹ đôi lông mày mảnh. Chị Hân lại nói tiếp:
– Vì sao cô lại được chọn? Vì sao Lục Đại Úy lại yêu cô? Cô chưa bao giờ tự hỏi bản thân câu đó ư?
Không phải là chưa từng nghĩ đến, mà có nghĩ mãi Khánh Hạ cũng không hiểu nổi. Hỏi thẳng Lục Tôn thì cô lại chẳng dám. Giữa hai người tồn tại một sự im lặng trong vài giây. Khi biết Khánh Hạ không thể trả lời, người phụ nữ mới bắt đầu kể chuyện:
– Thật ra tôi đã làm việc ở trạm cứu hỏa được gần 10 năm, quen biết Lục Đại Úy lâu hơn cả đám Công Thành Danh Toại kia nữa.
Khánh Hạ cau mày:
– Liên quan gì đến tôi?
– Từ từ đã. Cô phải nghe hết. Như vậy mới biết được lí do Lục Đại Úy chọn cô.
Sự im lặng của Khánh Hạ như ngấm ngầm đồng ý cho Hân kể tiếp. Chị ta lại tiếp tục câu chuyện:
– Có một lần tôi vô tình nghe thấy Lục Đại Úy nói chuyện điện thoại. Anh ấy nói rằng đã tìm thấy một cô gái rất giống người mà anh tìm kiếm.
– “Người mà anh tìm kiếm”?
– Phải, chính là cô gái đã mất bố mẹ sau vụ cháy ở trung tâm thương mại nhiều năm về trước.
Trái tim Khánh Hạ như bị hẫng một nhịp. Cô còn nhớ như in cái khoảnh khắc bố bế cô ra ngoài rồi quay ngược trở lại để tìm mẹ. Chính mắt mình thấy bố lao vào đám lửa mà không làm được gì. Hình ảnh đó ám ảnh cô ngay cả trong giấc ngủ.
Khánh Hạ chưa kịp hỏi gì thì chị Hân đã nói tiếp:
– Sau điều tra thì biết cô đã trở về thành phố được một thời gian, đang làm ở quán lẩu. Lục Đại Úy nhân dịp tiểu đội A lập công lớn đã dẫn họ đến ăn.
Hóa ra lần đầu tiên Khánh Hạ gặp Lục Tôn đều đã nằm trong tính toán của anh. Cô thắc mắc:
– Tại sao phải mất công đến chỗ tôi làm gì?
– Có lẽ là muốn xác định lại cho chắc chắn.
Kí ức tràn về. Khánh Hạ nhớ ra lần đó, Lục Tôn cứ nhìn chằm chằm vào bảng tên trên áo của mình. Sau buổi tối ấy, anh đã hỏi cưới cô mà không cần phải tìm hiểu hay hỏi thêm bất cứ câu hỏi nào.
– Nhưng… tại sao anh ấy lại tìm kiếm tôi?
Khánh Hạ ngập ngừng hỏi. Trong thâm tâm cô biết chắc chuyện này có liên quan đến bố mẹ. Chỉ sợ đây sẽ là một quá khứ mà cô không nên tìm hiểu sâu.
Chị Hân trả lời:
– Để bù đắp lại những lỗi lầm ngày xưa.
– Lỗi lầm nào cơ?
– Tôi đã nghe loáng thoáng Lục Đại Úy nói rằng chuyện bố mẹ cô mất là vì anh ấy.
– ???
– Tôi đoán có lẽ chính anh ấy là người gây ra vụ cháy.
Vũ Khánh Hạ như chết đứng. Cô cố gắng hít thở thật sâu, chọn cách tin tưởng chồng mình:
– Chắc là hiểu lầm gì thôi. Cô nghe lén người khác nói chuyện, chưa chắc đã là sự thật.
Chị Hân vẫn rất tự tin với thông tin của mình:
– Vậy thì cô có để ý Lục Đại Úy thường xuyên sử dụng tay trái không?
– Thì sao chứ? Anh ấy thuận tay trái mà?
– Lục Đại Úy ban đầu thuận tay phải. Nhưng vì vụ cháy năm đó mà lòng bàn tay xuất hiện một vết bỏng. Tuy vết thương đã lành nhưng anh ấy vẫn không dám dùng tay phải của mình vì cảm thấy dằn vặt với tội lỗi trong quá khứ.
– …
– Vũ Khánh Hạ… Chính Lục Đại Úy là người đã khiến bố mẹ cô ra đi mãi mãi.
Khánh Hạ lớn giọng cắt ngang:
– Đủ rồi!