Chương 25: Chuyện của Toại
Người nhà họ Lục giống như biết phát sáng vậy, vừa bước vào cửa đã thu hút mọi ánh nhìn. Cảm giác được tất cả chú ý giống như mũi dao bóp nghẹt Khánh Hạ. Cô bỗng cảm thấy khó thở nơi lồng ngực.
Sau một lúc cùng Lục Tôn đi vài vòng chào hỏi, Khánh Hạ nói với chồng rằng mình muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút. Anh lo lắng hỏi lại:
– Em ổn không? Hay là anh đưa em về nghỉ ngơi nhé?
– Không sao, chỉ cần đi ra chỗ thoáng một chút là được. Anh cứ ở đây tiếp chuyện với mọi người đi ạ.
Chính cô cũng không hiểu tại sao sau khi đi làm mình lại có những biểu hiện mệt mỏi. Trước đó khi còn ở quán lẩu, công việc nặng hơn và phải đi tới lui nhiều hơn gấp mấy lần ở công ty mới. Tại sao bây giờ cô lại thường xuyên chóng mặt và khó thở? Được yêu thương chiều chuộng quá nên yếu đi rồi?
Vũ Khánh Hạ một mình đứng ngoài sảnh của bữa tiệc. Khi cô đã cảm thấy dễ chịu hơn thì cũng là lúc những tiếng ồn ào quen thuộc lại vang lên:
– Á, chị dâu của chúng ta phải không?
– Đại úy Phu nhân! Tụi em chào chị!
– Đại ca đâu mà để chị ở đây?
Bốn người nhào tới chào hỏi, người ngoài không biết còn tưởng bọn họ là chị em thân thiết bị thất lạc lâu năm. Sự nhiệt tình của những chàng trai khiến Khánh Hạ trở nên vui vẻ hơn:
– Mấy cậu dạo này khỏe không?
– Có ạ! Lục Đại Úy đánh cho tụi này thành mình đồng da sắt rồi!
Hôm nay bốn người “Công Thành Danh Toại” mặc vest rất đẹp, suýt nữa thì Khánh Hạ đã không nhận ra. Bình thường mang trên mình bộ đồ của lính cứu hỏa nghiêm trang bao nhiêu, hôm nay lại lịch lãm bấy nhiêu. Chỉ có dáng vẻ nghịch ngợm là không thay đổi.
Trong lúc đang ríu rít trò chuyện thì Khánh Hạ bỗng thấy có hai người đi sau lưng “đám trẻ”. Hóa ra là chị Hân, đầu bếp của trạm, bên cạnh còn có một cô gái trẻ tầm tuổi Khánh Hạ.
Đợi màn trùng phùng kết thúc, khi cả đám nối đuôi nhau đi vào trong phòng tiệc thì Khánh Hạ tiện tay kéo áo người đi cuối lại, hỏi riêng:
– Toại, hôm nay bên trạm đông người tham dự không?
Cậu vừa ngẫm vừa đáp:
– Hmm… thực ra là bất kì ai có chức vụ trong cơ quan nhà nước đều được mời chứ không riêng gì trạm mình. Còn có thể dẫn theo gia đình. Em nghĩ chút nữa sẽ đông lắm đó chị dâu.
Khánh Hạ sau khi biết tất cả đều được mời thì không còn thắc mắc gì nữa. Cô tự trách mình nghĩ quá nhiều rồi nói với Toại:
– Vậy được. Cậu vào đi không mọi người chờ.
– Chị không vào hả?
– Tôi muốn ở đây thêm lúc nữa.
– À! Đúng rồi chị dâu!
Toại đột nhiên reo lên, sau đó nhỏ giọng, khum bàn tay như thể muốn thì thầm gì đó:
– Chị có thấy cô bé lúc nãy đi chung với chị Hân không?
– À… có… nhưng không biết là ai.
– Em họ của chị Hân. Nhỏ tuổi hơn chị luôn đó!
– Vậy à…
– Đúng đúng! Mà chị thấy xinh không, ổn không?
Khánh Hạ lập tức hiểu ra, khóe miệng cô vô thức nhếch lên:
– Á à, Toại… cậu có ý gì đây?
Toại đan hai tay vào nhau rồi đưa lên trước như đang cầu xin:
– Chị dâu, giúp em nhaaa!
– Giúp gì cơ?
– Hỏi dùm em số liên lạc.
Cô bĩu môi, phẩy tay:
– Cậu trực tiếp hỏi không phải là được rồi sao?
– Em ngại màaa!
– Thế đi hỏi chị Hân?
– Ây da, chị Hân khó tính lắm. So với Lục Đại Úy cũng là một chín một mười. Em không dám…
Khánh Hạ nghĩ thầm, một người 30 tuổi như Lục Đại Úy nhõng nhẽo đã đủ rồi, thêm thằng “đệ tử” của hắn nữa. Bây giờ cô chẳng khác nào một người mẹ đang nuôi những đứa trẻ to xác.
Cậu Toại chắp tay:
– Đi màaa! Năn nỉ chị đó!
Tông giọng của cậu nghe giống Lục Tôn lúc làm nũng khiến Khánh Hạ bật cười:
– Ha ha được rồi.
– Yeah! Cảm ơn chị dâu! Chị là số một!
Không biết vô tình hay cố ý, mà cậu Toại chỉ cần vài câu nói đã kéo được Khánh Hạ vào lại trong bữa tiệc. Cô không ngại ngần đi thẳng đến chỗ hai người phụ nữ, miệng nở nụ cười thân thiện:
– Chào chị. Dạo này chị khỏe không?
Lần trước Hân đã bị bẽ mặt trước Khánh Hạ vì đã vu oan cô lấy trộm tiền, bây giờ thấy cô bước tới thì đương nhiên khó chịu:
– Bình thường.
Khánh Hạ thấy thái độ hờ hững đó thì tinh ý hiểu ra. Có lẽ không nên xã giao quá mức cần thiết. Cô liền đổi hướng quay sang nói chuyện với cô gái nhỏ bên cạnh:
– Chào em. Chị tên là Vũ Khánh Hạ.
Cái tên làm bừng sáng cả gương mặt cô bé, cô cười tươi rói:
– A! Em biết chị! Chị là vợ của Lục Đại Úy!
Đương nhiên câu nói này chọc vào trái tim thủy tinh của Hân. Chị ta bỗng kéo tay cô bé đi, nổi cáu:
– Lắm chuyện quá! Chúng ta đến đây đâu phải để tán gẫu mấy cái linh tinh!
Mặt khác, Khánh Hạ chưa kịp phản ứng, cô gái nhỏ kia đã đi mất. Vốn dĩ muốn đi theo nói chuyện nhưng vừa bước lên một bước đã nghe tiếng chồng ở sau lưng:
– Khánh Hạ! Sao lại vào trong đây rồi? Em thấy đỡ hơn chưa?
Cô đành phải đứng lại cùng Lục Tôn:
– À… em ổn.
– Chắc em đói rồi nhỉ? Khu vực ẩm thực bên kia. Chúng ta nên đi ăn uống một chút.