Chương 24: Sắp đến giờ nhập tiệc
Sau khi Khánh Hạ tan làm, cô lên xe Lục Tôn, cùng nhau trở về nhà. Cuộc sống cứ thế nhẹ nhàng, hạnh phúc trôi qua. Cho đến một, hai tháng sau…
– Sao ạ? Tiệc cuối năm? Gần trạm cứu hỏa?
Trong nhà bếp, Khánh Hạ ngậm đầu đũa nhìn quanh chiếc bàn lớn, cả nhà đang vừa nhai vừa nhìn mình. Lục Tôn nuốt miếng cơm rồi tiếp lời:
– Ừ. Bên ủy ban mời nhà mình đi. Mà gần đây anh thấy em hay chóng mặt với khó thở, nên mới hỏi xem em có muốn đi không?
Cô đang phân vân không biết trả lời sao thì mẹ chồng đã quay sang nói với Lục Tôn:
– Thôi, dạo này sức khỏe con bé không tốt. Còn phải đi làm nữa. Có mỗi ngày cuối tuần thì để nó nghỉ ngơi.
– A, thôi mẹ ạ. Con đi được mà, chỉ là một buổi tối ăn uống cùng gia đình. Hơn nữa, nhà hàng cũng không xa.
Chuyện là Khánh Hạ dạo gần đây cảm thấy mệt mỏi trong người, có lẽ vì cô quá tập trung vào công việc, để rồi bỏ quên sức khỏe của bản thân. Nhưng vì bận rộn nên cô đã nhiều lần bỏ lỡ cơ hội đi đến trạm cứu hỏa. Lâu ngày chưa gặp lại “Công Thành Danh Toại” nên cũng có phần muốn tham gia bữa tiệc để hội ngộ với họ.
Nghe thấy cô muốn đi, mọi người có chút lo lắng. Người mẹ hơi cau mày ra vẻ hờn dỗi:
– Con đó, chẳng bao giờ nghĩ cho bản thân mình. Mặt mày tái nhợt đi rồi…
Khánh Hạ cười gượng đáp:
– Không sao đâu mẹ…
– Mẹ kêu đi khám thử có đi chưa?
– Chưa ạ, mấy nay công ty… hơi bận.
Mẹ lập tức buông đũa, đập nhẹ tay lên mặt bàn:
– Đó! Từ ngày bắt đầu đi làm là gầy đi trông thấy! Sao con nói là việc nhẹ nhàng lắm cơ mà?
– Thì nhẹ thật mà mẹ. Con làm chức vụ nhỏ nhất thì đâu ai dám giao việc khó cho con.
Câu chuyện dài lê thê khiến người ít nói như bố của Lục Tôn phải lên tiếng:
– Thôi được rồi, con bé thích thì cứ đi. Lục Tôn đi cùng chăm sóc, vợ chồng tự để mắt đến nhau. Có gì đâu mà phải bàn cãi? Ăn đi ăn đi!
…—————-…
Buổi tối cuối tuần êm đẹp. Khánh Hạ đứng trước chiếc gương dài. Hai tay cầm hai chiếc đầm rồi ướm lên người, ngắm tới ngắm lui.
Lúc sau, Lục Tôn bước vào phòng cùng bộ vest vô cùng lịch lãm. Anh vừa cúi xuống nhìn đồng hồ vừa nói:
– Em chuẩn bị xong chưa?
– Anh vào đúng lúc lắm. Lại đây giúp em kéo khóa sau lưng với.
Lục Tôn rời mắt khỏi cổ tay, nhìn thẳng vào người con gái xinh đẹp trước mặt. Cô đang mặc một bộ đầm lấp lánh, ôm theo đường cong cơ thể cùng chiếc khóa chưa kéo. Tóc nằm gọn một bên vai để lộ tấm lưng trắng nõn.
– Uầy, hôm nay em đẹp quá.
Lục Tôn thốt lên, còn không quên mồi thêm câu:
– Hôn một cái thì anh kéo cho!
Đã sắp đến giờ nhập tiệc mà tên này còn câu kéo thời gian, Khánh Hạ đảo mắt:
– Vớ vẩn quá. Thôi em tự làm.
– Ấy! Nào! Để anh!
Lục Tôn vội chạy tới, nhanh chóng giúp vợ hoàn thành “công cuộc” mặc đồ. Dù sao cô cũng đứng chọn rất lâu mới được một bộ ưng ý.
Kéo xong chiếc đầm xinh đẹp, Khánh Hạ còn xoay trái xoay phải nhìn gương:
– Hình như em hơi mập thì phải?
– Thế chứng tỏ anh nuôi em tốt! Có mập cũng xinh mà!
Lục Tôn nói vậy chứ không nghĩ nhiều. Nào ngờ cô nàng của anh lại tưởng anh chê mình mập thật liền liếc mắt:
– Anh mới nói gì?
– Ơ? Không! Ý anh là em luôn luôn xinh đẹp!
Lục Tôn đứng bên cạnh nắm lấy tay Khánh Hạ, lắc tới lắc lui rồi phụng phịu:
– Bảo bối, dạo này em dữ với anh quá à…
Khánh Hạ phì cười:
– Anh đang làm nũng à?
Nào ngờ Lục Tôn càng ra vẻ đáng thương, anh phồng má, bĩu môi thở dài:
– Haizz… nhớ ngày nào người ta còn sợ bị mình đánh… bây giờ thì sao? Có khi người ta còn đánh ngược lại mình…
Vì đã đến giờ đi ăn nên Khánh Hạ không trả lời, chỉ cười tủm tỉm quay lưng đi ra khỏi cửa phòng. Hành động phớt lờ này của cô như tạt gáo nước lạnh vào người Lục Tôn. Anh chạy theo sau cô nhõng nhẽo:
– Bảo bối! Cái đồ to gan kia! Em dám bỏ ngoài tai lời nói của trưởng trạm phòng cháy chữa cháy lớn nhất thành phố à!?
Khánh Hạ trong bộ đồ xinh đẹp nên cử chỉ cũng dịu dàng, sang chảnh hơn gấp trăm lần. Cô vừa rảo bước trên hành lang vừa cười mỉm:
– Ừm, thế thì để em kể cho cả trạm nghe việc Lục Đại Úy làm nũng.
– Á! Không! Anh làm nũng bao giờ? Chút nữa đừng có kể bậy đó!
Cả nhà ở dưới phòng khách, ai nấy đều ăn mặc rất sang trọng, đẹp đẽ. Lục Phong tay bế con, ngước lên cầu thang thấy Khánh Hạ bước xuống, em trai mình thì lon ton theo sau như đứa trẻ.
– Hai vợ chồng chú út xuống rồi, mình đi thôi.
Thế là Lục Phong đưa đứa cháu nhỏ cho bà nội bế rồi bước ra xe hơi mở máy. Chiếc xe vừa vặn chở đủ 7 người.
…—————-…
Nhưng đây là một đêm định mệnh. Không ai biết sắp tới sẽ có một chuyện lớn xảy ra, có thể làm thay đổi cuộc sống của cả Lục gia…