Chương 23: Biến chất
– Em về rồi à? Mọi chuyển ổn không?
Lục Tôn như đã chờ sẵn trong phòng khách, thấy cô về liền lập tức đứng dậy đi ra phía cửa. Thực ra buổi sáng, anh đã gọi điện thoại và nghe cô kể về mong muốn của bản thân. Ban đầu anh có phản đối và hỏi địa chỉ để đi đón, nhưng Khánh Hạ cứ kiên quyết muốn tự đi tìm việc làm. Anh đành chiều theo ý của bảo bối.
Thấy cô gái về nhà rồi buồn bã lắc đầu, anh vội xách túi giúp cô rồi an ủi:
– Không sao. Tìm việc không dễ dàng. Có người còn phải dành cả năm mới tìm được công việc phù hợp mà.
Hai người đi lên phòng, Khánh Hạ thở dài buông người xuống giường. Cô biết bản thân vô dụng, cái gì cũng không biết làm, bây giờ một đồng tiền cũng không kiếm được.
Lục Tôn thấy vợ nằm xuống giường thì tự giác ngồi lên giường rồi cởi áo.
– Anh làm gì vậy?
Khánh Hạ chớp nhẹ mắt nhìn cơ thể đẹp đẽ trước mặt. Lục Tôn đáp:
– Em không nhớ gì à? Ừm… Tối hôm qua em say nên đã đòi làm chuyện đó.
Thật ra sáng nay anh nôn nóng trở về là để thực hiện mong muốn này, còn định bụng nếu Khánh Hạ chối cãi thì sẽ mang ra trêu chọc cô. Chẳng ngờ cô lại ra ngoài đến tận chiều. Vốn dĩ cả ngày dài trôi đi, anh đã muốn bỏ qua rồi, nhưng bây giờ thời cơ tới thì tranh thủ trêu chọc cô một chút.
Nghe tới đây, Khánh Hạ phì cười ngồi dậy:
– Em đã bảo không say mà. Nhưng bây giờ có tiện không? Sắp đến giờ ăn tối rồi.
“Không say”? Lục Tôn suýt thì sặc nước bọt. Vậy có nghĩa là những lời nói tối hôm qua là hoàn toàn tỉnh táo? Bây giờ gương mặt em ấy còn nghiêm túc như vậy nữa? Là ai đang trêu ai đây?
Anh còn đang rối loạn với mớ suy nghĩ trong đầu. Khánh Hạ đã nói tiếp:
– Thôi, lỡ cởi áo rồi. Làm nhanh một chút chắc không sao.
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, Lục Tôn tròn xoe mắt nhìn Khánh Hạ, miệng lắp bắp:
– Em… mới lần trước còn sợ… s-sao bây giờ…?
Cô không đợi anh nói hết câu đã tắt đèn:
– Nhanh đi không là không kịp ăn cơm với cả nhà đâu.
– Bảo bối ơi em biến chất rồi à?
Gương mặt của Lục Tôn nhăn nhúm, bĩu môi như một đứa trẻ đang làm nũng. Đèn đã tắt nên Khánh Hạ chỉ có thể dựa vào ánh chiều tà le lói qua lớp rèm cửa sổ mà nhìn anh. Cô chồm tới ôm lấy cổ Lục Tôn rồi nói nhỏ:
– Có thể là do em thích sự dịu dàng của anh…
Lời này như chạm vào công tắc của ngọn lửa trong người Lục Tôn, anh lập tức vật cô xuống giường:
– Vậy thì để anh tiếp tục dịu dàng với em, đến khi nào em chán rồi cầu xin anh dừng lại thì thôi!
…—————-…
Tiếng thì thầm bên tai làm Lục Tôn bừng tỉnh. Cánh tay anh tê tái vì để cho Khánh Hạ gối đầu cả đêm. Anh chớp nhẹ đôi mắt sắc cho đỡ chói. Đồng hồ chỉ đúng 6 rưỡi, còn khá sớm. Tông giọng trầm trầm ngái ngủ cất lên:
– Bảo bối… mới nói gì với anh hả?
Khánh Hạ nằm bên cạnh, chiếc chăn ấm đắp ngang ngực. Các ngón tay thon dài sờ nhẹ lên xương quai xanh của Lục Tôn:
– Em nói là mau dậy rồi “lặp lại” chuyện đêm qua thôi.
Hôm qua sau khi ăn tối, Khánh Hạ lại kéo Lục Tôn “chiến đấu” thêm vài hiệp nữa, đến khi anh không thở nổi mới chịu đi ngủ. Lục Tôn nhớ lại rồi rùng mình, mắt nhắm mắt mở than vãn:
– Trời ơi! Em tha cho anh đi. Đêm qua chưa đủ hả?
Cô tinh nghịch lắc nhẹ đầu:
– Ưm… anh lừa em…
– Lừa em cái gì cơ?
– Anh nói sẽ “làm” đến khi em chán mà!
Cái sự nhẹ nhàng khi lâm trận của Lục Tôn hình như càng khiến cho Khánh Hạ thích thú. Anh lẩm bẩm trong miệng.
“Sai lầm, đúng là sai lầm…”
Khánh Hạ mất kiên nhẫn liền chui vào trong chăn, còn cố ý đụng chạm khiến “cậu nhỏ” của anh bỗng thức tỉnh. Lục Tôn mếu máo nói:
– Vợ ơi, em đừng vậy nữa. Mau trả lại Vũ Khánh Hạ dịu dàng ngây thơ cho tôiii!
Tiếng nói phát ra thông qua lớp chăn nên hơi ồm ồm, cô đáp:
– Những chuyện này là do anh dạy em. Anh phải chịu trách nhiệm!
Cả người Lục Tôn bỗng nóng lên khi phần thân dưới bị trêu đùa. Anh thở dốc:
– Mới sáng sớm đó Khánh Hạ! Hôm nay anh phải đi là-
Không biết cô trêu gì bên dưới lớp chăn mà Lục Tôn chưa nói xong đã phải bật ra một tiếng “a” nhè nhẹ. Anh mím môi, cố giữ cho nhịp thở ổn định. Hai bàn tay gân guốc xiết chặt lấy ga giường:
– E-Em… có thôi đi chưa? Định vắt kiệt sức của chồng mình à?
…—————-…
“Em bé của anh đúng là không biết nghe lời”.