Chương 22: Nhắc chuyện cũ
– Hôm nay đi học không được đánh bạn nữa nghe chưa?
Lục Phong vừa răn đe vừa đứng lên đi ra phía cửa lấy giày dép. Đứa trẻ không can tâm nên nói lớn bằng chất giọng ngọng nghịu của mình:
– Tại bạn đó đánh con gái mà! Bố nói đánh con gái là sai nên con phải đánh lại bạn đó!
– Con chỉ cần nói cô giáo là được, đừng can thiệp. Bố mà bị nhà trường mời lên giữa giờ đi làm lần nữa là con liệu hồn.
Đứa trẻ theo sau bố đi ra phía cửa để đeo giày, còn không phục nên bĩu môi:
– Mai mốt có đứa đánh em gái con, con phải đấm lại nó!
– Ha ha, ai nói với con đây là em gái?
Vợ của Lục Phong phì cười rồi xoa nhẹ bụng nói tiếp:
– Em của con là em trai.
Hai bố con chưa kịp phản ứng thì Lục Tôn bước vào nhà trong trang phục rất chỉnh tề, có vẻ như vừa từ trạm về:
– Ồ, thêm một ông đực nữa.
Lục Phong tặc lưỡi:
– Thằng này vô duyên! Con nào chẳng là con! Em rủ vợ em đẻ xem, ra được con gái không mà nói?
Quả thực cái kiểu đẻ toàn con trai này phải nói là bắt nguồn từ ông cố nội của Lục Tôn và Lục Phong. Đời nào cũng đẻ ra 2 hoặc 3 đứa con trai. Và hai anh em nhà này cũng là một trong số đó.
Đây cũng là lí do nhà họ Lục rất cưng chiều con dâu. Bởi vì đối với họ, con gái là vàng, là ngọc. Nhưng chị dâu đã mang 2 “ông giặc” đến thế giới này thì có lẽ Khánh Hạ cũng không phải là ngoại lệ.
– Mà em vừa đi lúc sáng sớm, bây giờ đã về rồi à?
Chị dâu ngạc nhiên hỏi. Lục Tôn vừa cởi áo khoác vừa cười gượng:
– Hôm nay em chỉ tham dự lễ thôi rồi tranh thủ về với Khánh Hạ. Tối qua em có hứa với cô ấy 1 số chuyện.
– Nhưng Khánh Hạ vừa đi ra ngoài rồi mà?
Nghe những lời của chị dâu, Lục Tôn nhướn mày:
– Sao cơ? Ra ngoài á? Anh chị biết em ấy đi đâu không?
Cả hai đều lắc đầu đáp:
– Không biết, em ấy chỉ bảo là có việc riêng. Thấy ăn mặc cũng đẹp… chắc đi gặp bạn cũ hay gì đó thôi.
– Được rồi, trễ rồi, không nói nữa, con mau chào chú Lục Tôn rồi chúng ta đi.
Đứa trẻ khoanh tay ngoan ngoãn nói lời tạm biệt. Sau đó hai vợ chồng Lục Phong cùng đưa con đi nhà trẻ và đi đến công ty. Lục Tôn định gọi điện thoại cho Khánh Hạ thì đột nhiên cả bố lẫn mẹ đều bước từ trên lầu xuống. Hai người mang hai ánh mắt lo lắng, chìm trong những nếp nhăn nhẹ trên trán và khóe mi:
– Tôn à, con đứng lại chút, bố mẹ có chuyện muốn nói.
Dường như anh đã biết trước nên cứng rắn trả lời:
– Nếu là chuyện thừa kế tập đoàn, bố mẹ cứ gọi anh Lục Phong đi.
Người bố lớn tuổi thở dài:
– Haizz… Lục Phong đã có công ty riêng của mình. Bây giờ cả hai đứa nhất quyết không nhận thì làm sao bố yên tâm mà nghỉ hưu đây?
Đôi bàn tay vừa xinh đẹp vừa có nếp nhăn của người phụ nữ nhẹ nhàng cầm lấy tay của Lục Tôn. Giọng nói và cử chỉ của bà toát lên phong thái dịu dàng, sang trọng:
– Tôn à, nghe mẹ, con bây giờ đã có vợ, cứ tiếp tục đi làm lính cứu hỏa rất nguy hiểm. Không sợ con bé sẽ thành góa phụ hay sao?
– Mẹ, mới sáng sớm mà đã nói chuyện xui xẻo…
– Mẹ chỉ đang lo cho tương lai của con thôi.
Thế nhưng Lục Tôn vẫn nhất quyết không đồng ý đề nghị này:
– Chẳng phải bố mẹ đã hứa nếu con kết hôn thì sẽ không ép buộc chuyện công việc nữa sao? Con tưởng chúng ta đã thỏa thuận xong?
Bàn tới bàn lui khiến không khí trở nên căng thẳng. Người bố dường như đã mất kiên nhẫn, ông buộc miệng nói:
– Hơn chục năm làm lính cứu hỏa chưa đủ hay sao? Con còn dằn vặt cái gì nữa!?
Mẹ của Lục Tôn giật mình, quay phắt sang nhìn chồng:
– Ông này! Tự dưng…
Vạn vật xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh. Cái ly, cái chén dường như đang nín thở lắng nghe. Đôi mắt sắc của Lục Tôn chớp nhẹ, anh nhỏ giọng:
– Con lên phòng đây.
Câu nói chưa kịp đến tai bố mẹ, anh đã rảo bước đi mất. Hai người trung niên đứng đó nhìn nhau, khuôn mặt buồn rười rượi. Sau vài giây, người mẹ đánh nhẹ vào vai chồng mình:
– Ông đó! Cứ nhắc ba cái chuyện cũ! Quên đi không được à?
– Nhưng bà xem, bản thân nó có quên được đâu? Chẳng phải nó cưới con bé Khánh Hạ là vì chuyện đó à?
– Vớ vẩn! Tôi nhìn ra rõ ràng nó thật sự yêu con bé, chuyện quá khứ không liên quan. Chính vì vậy nên đến tận bây giờ vẫn không dám kể. Nó sợ vợ nó buồn.
Người bố họ Lục ngồi xuống ghế, từ tốn rót một ly trà:
– Nói mới nhớ, nghe đồn sau vụ cháy đó, Khánh Hạ cùng họ hàng đi khắp nơi. Vài năm gần đây trở về thành phố này thì cuộc sống mới ổn định.
Người phụ nữ gật đầu đồng tình rồi ngồi xuống cạnh chồng:
– Ừm, con bé còn không được đi học Đại học và phải làm thêm ở quán lẩu…
– Đúng thật là chúng ta phải đối xử với Khánh Hạ tốt hơn nữa. Con bé quá thiệt thòi rồi.
– Ông đó! Bớt bớt nhắc lại chuyện cũ đi. Muốn thuyết phục thằng Lục Tôn thì không thể một sớm một chiều. Nó là thằng sống kiên định nhất cái nhà này mà!