Chương 15: Yêu đương vào liền biến thành đứa trẻ
Về đến nơi, vừa bước vào cửa đã thấy anh trai ngồi sẵn trong phòng khách đọc báo. Lục Tôn dùng chiếc khăn quấn quanh cổ để thấm mồ hôi rồi hỏi:
– Anh dậy sớm thế? Còn chưa đến 6 rưỡi.
Lục Phong gấp tờ báo lại, ánh mắt nghiêm nghị:
– Lại đây.
Lục Tôn nhạy bén, biết chắc là đã có chuyện liền ngồi xuống phía đối diện:
– Gì mà nghiêm trọng thế?
– Anh hỏi em 1 câu. Vì sao gần đây em luôn cố tình đi trực đêm?
Thấy em trai khựng lại, Lục Phong càng thêm chắc chắn về phán đoán của mình:
– Có phải là vì Khánh Hạ không?
Lục Tôn bối rối dùng tay trái gãi đầu:
– Rõ ràng như vậy à?
– Đương nhiên! Cho dù em không thích người ta thì cũng đã là vợ chồng! Ngủ với nhau một hai đêm có làm sao đâu? Chính em đòi cưới người ta rồi bây giờ lại tìm cách xa lánh.
Lục Tôn chép miệng:
– Cái này không phải xa lánh. Là do em sợ…
– Sợ cái gì?
– Sợ Khánh Hạ khó chịu… Anh biết đó, đột nhiên phải cưới một người lạ, rồi còn chung giường. Bất kì cô gái nào cũng sẽ…
Thấy Lục Tôn ngập ngừng, Lục Phong sốt sắng:
– Lòng vòng quá! Rốt cuộc là em có muốn “thân mật” rồi sinh con đẻ cái hay không?
– Đ-Đương nhiên muốn! Khánh Hạ là vợ em mà!
Lục Phong như chỉ chờ có thế, anh vỗ nhẹ lên đùi mình một cái:
– Vậy được rồi! Cả hai đứa đều muốn! Cuối tuần này cả nhà ra ngoài thì tranh thủ ở riêng với nhau đi!
Lục Tôn chớp nhẹ đôi mắt sắc vì ngạc nhiên:
– “Cả hai đứa đều muốn”… là ý gì?
– Thì vợ anh kể là Khánh Hạ cũng muốn ngủ với em. Còn tìm cô ấy hỏi chuyện tuần trăng mật. Xem ra vợ em còn háo hức hơn cả em đấy.
Lục Tôn có hơi sốc, không nghĩ Khánh Hạ bình thường hiền dịu, ngây thơ mà lại để tâm đến chuyện chăn gối như thế. Nhưng ngạc nhiên chưa được vài giây, anh đã tự nhủ: “Cũng phải, mình đẹp trai thế này, vợ mình làm sao cưỡng lại được”.
Thấy em trai tủm tỉm cười, Lục Phong đảo mắt ra vẻ bất lực, anh thở dài lẩm bẩm:
– Haizz… Ba mươi tuổi rồi mà yêu đương vào liền biến thành đứa trẻ.
…—————-…
Sáng sớm thứ bảy, nhà họ Lục ai nấy xách theo chiếc vali bước ra khỏi cửa. Vợ chồng Khánh Hạ đứng ở bậc thềm vẫy tay:
– Bố mẹ, anh chị đi cẩn thận ạ.
– Ừ, Lục Tôn ở nhà chăm sóc vợ cho tử tế nhé!
Khi tất cả mọi người đã rời đi, không khí bỗng trở nên ngượng ngùng. Lục Tôn theo thói quen đưa tay trái lên sờ gáy mỗi khi bối rối:
– Ờ… ừm… hôm nay anh còn việc ở cơ quan… em có muốn cùng anh đi làm không? Dù gì ở nhà cũng không có ai.
– Dạ được ạ.
Thế là Lục Đại Úy lại đưa vợ đến trạm cứu hỏa lần nữa. Khỏi nói cũng biết đám cấp dưới háo hức gặp Khánh Hạ như thế nào. Bởi vì trước giờ Lục đại ca của bọn họ chưa để bất kì cô gái nào vào mắt, vậy mà một lần đi ăn lẩu lại có thể chọn luôn được vị hôn thê? Không tò mò mới là lạ.
…—————-…
Hôm nay một số lính mới phải đi diễn tập cứu hỏa, số còn lại đi tuyên truyền phòng cháy chữa cháy ở các trường học. Vì vậy, trạm khá vắng, chỉ có một lượng người nhất định ở trên tầng kí túc xá, đề phòng trường hợp cấp bách.
Khánh Hạ một mình ngồi trong phòng làm việc của Đại Úy, nhìn quanh thấy cái gì cũng toát ra vẻ uy nghiêm. Cô thích nhất là những chiếc băng rôn ghi các câu khẩu hiệu đại loại như “vì dân phục vụ”, “phòng chống giặc lửa”,…
Chờ lâu không thấy Lục Tôn trở về, Khánh Hạ liền mở điện thoại ra nhắn.
[Đại Úy, khi nào anh về?]
Không lâu sau cô nhận được lời đáp trả.
[Sắp về tới rồi. Chuẩn bị ra cổng trạm đón chồng đi]
Chữ “chồng” làm Khánh Hạ phì cười, nửa vui mừng nửa xấu hổ. Cô đi ra ngoài phòng khách thì đã thấy chị Hân, đầu bếp của trạm đứng ở ngoài hành lang.
Cô đang định giơ tay chào thì chị ta bất ngờ quát vào mặt:
– Á à! Là cô đúng không?
Khánh Hạ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lần trước gặp nhau còn nói cười mà sao hôm nay lại như vậy.
– Sao vậy chị?
– Cô còn hỏi à? Đoạn hành lang này suốt nãy giờ chỉ có mình cô!
Chị Hân đứng chống hông, sau lưng là một ô cửa sổ lớn của phòng đối diện. Khánh Hạ cau mày vì khó hiểu:
– Chị từ từ đã. Em vừa mới bước ra từ phòng của Đại Úy…
– Còn chối hả? Ở đây chỉ có hai người! Không phải cô thì chẳng lẽ lại là tôi à?
Không khí đang căng thẳng thì vừa lúc Lục Tôn trở về, theo sau là bốn chàng “Công Thành Danh Toại”. Mọi người nghe tiếng chửi bới liền bước vào sâu bên trong. Lục Tôn lên tiếng:
– Có chuyện gì vậy?
Chị Hân thấy Đại Úy liền lập tức trở mặt. Chị ta đưa tay vuốt tóc, giọng nói dịu dàng:
– Tiền đi chợ cho trạm ngày hôm nay em để ở bệ cửa sổ. Vừa quay vào lấy áo khoác, đi ra đã không thấy đâu. Em chắc chắn-
Lục Tôn chưa nghe xong đã biết Khánh Hạ bị đổ tội. Anh không muốn cô vướng vào tranh cãi liền cho tay vào túi lấy ví ra, cắt ngang câu nói của chị Hân:
– Bao nhiêu?