Chương 13: Chỉ mới vài giây trước, nơi đây còn rất đông người
- Trang Chủ
- Đại Úy Có Em Bé - Tác giả: Kati
- Chương 13: Chỉ mới vài giây trước, nơi đây còn rất đông người
– A, Thượng tướng!
Một người trong đội bất giác hô lên khi thấy bóng dáng một người đàn ông đứng tuổi từ xa. Ông ấy bước về phía này, trông rất uy nghiêm dù đầu đã điểm bạc.
– Chào Thượng tướng, đây là Khánh Hạ.
Lục Tôn vừa gật đầu vừa chỉ về phía vợ mình. Đối với chàng trai trẻ hơn mình ở trước mặt, Thượng tướng cũng có vài phần kính nể:
– Chào đồng chí. Chào cô gái. Tôi từ Cục Cảnh sát phòng cháy chữa cháy và cứu nạn cứu hộ. Hôm nay xuống trạm thành phố để kiểm tra, đồng thời gặp mặt Đại úy phu nhân.
Khánh Hạ nghe một tràng dài, không hiểu gì cả nhưng cũng gật đầu đáp:
– À, vâng ạ. Cháu là Vũ Khánh Hạ.
Buổi nói chuyện làm quen nhanh chóng diễn ra và kết thúc. Thượng tướng lại rời đi để tiếp tục kiểm tra các cơ sở phòng cháy chữa cháy khác.
Thông qua cử chỉ của Thượng tướng, Khánh Hạ có thể thấy ông ấy khá nể mặt chồng mình. Dù ông lớn tuổi và chức vụ cao hơn nhiều. Chứng tỏ nhà họ Lục rất có uy lực.
Bỗng có một người phụ nữ tầm gần 30 tuổi từ sâu bên trong bước ra ngoài phòng tiếp dân:
– Cơm trưa đã xong. Mọi người có thể vào ăn.
“Công Thành Danh Toại” bốn người nghe xong liền chạy thẳng vào trong, háo hức như một lũ trẻ. Không biết đây có phải là lực lượng Cảnh sát phòng cháy chữa cháy lớn nhất thành phố không nữa.
Lục Tôn nắm nhẹ tay Khánh Hạ khiến cô giật mình. Anh vừa dắt cô đi vừa nói:
– Bữa trưa ở đây không được nhiều món như ở nhà, nhưng hương vị cũng không tồi. Hy vọng em thích.
Người phụ nữ kia nhìn thấy cảnh tượng này thì hơi cau mày. Không ai biết cô ta nghĩ gì, chỉ biết đó là biểu hiện của sự khó chịu.
. ..—————-…
Đi sâu vào bên trong của trạm cứu hỏa là một gian bếp rộng và các dãy phòng tắm dài ngoằng. Các tầng trên có thể gọi là “kí túc xá” của các lính cứu hỏa. Do ngày đêm luôn phải có một lực lượng nhất định ở trạm nên ở đây khá đầy đủ, giống như một nhà trọ cấp cao.
Nhà ăn có rất nhiều người, chia làm nhiều bàn. Nhưng bàn mà cô ngồi chỉ có Lục Tôn và bốn người “Công Thành Danh Toại”
– Chị dâu! Ăn đi!
– Món này nè chị ơi.
Mấy người đàn ông cứ liên tục gắp thức ăn cho Khánh Hạ, luôn miệng gọi “chị dâu” làm cô có chút ngại ngùng.
– Được rồi, mọi người ăn đi, tôi có thể tự gắp mà.
Lục Tôn không muốn cô khó xử liền nói:
– Đứa nào muốn chạy 10 vòng khu phố?
Lập tức tất cả im bặt cắm mặt vào ăn, còn xì xầm đổ lỗi cho nhau. Xem ra đàn ông cuối cùng cũng chỉ là những đứa trẻ chưa lớn.
Khánh Hạ để ý thấy Lục Tôn dùng đũa bằng tay trái, có lẽ anh ấy thuận tay trái chăng?
“Renggggg!”
Bỗng một âm thanh chói tai vang lên ngân dài. Chưa đầy một giây, tất cả những người đang ăn cơm lập tức đứng dậy phóng ra phía ngoài. Họ vội vã vừa nhai cơm vừa mở tủ ôm lấy bộ đồng phục rồi chạy đi mất. Lục Tôn là người có động tác dứt khoát và nhanh nhất.
Chỉ mới vài giây trước, nơi đây còn rất đông người, vậy mà bây giờ vắng hoe. Khánh Hạ còn chưa nuốt xong miếng cơm, chưa hoàn hồn mà đã nghe giọng phụ nữ phía sau lưng.
– Vừa có người gọi điện thoại báo cháy ở khu dân cư.
Khánh Hạ giật mình quay lại phía sau:
– A… vâng… vậy là họ đi chữa cháy…
– Ừ.
– Có nghiêm trọng không ạ?
– Nghe nói người nhà đều an toàn vì hôm nay đi làm, chỉ thiệt hại về của cải.
Người phụ nữ ngồi xuống bên cạnh Khánh Hạ, ngay đúng chỗ mà Lục Tôn vừa đứng lên:
– Chào Khánh Hạ, chị là Hân, là đầu bếp và cũng là người phụ nữ duy nhất quản lí chỗ này.
– Vâng, chào chị ạ.
Chào hỏi xong, Khánh Hạ có chút tò mò nên tiện miệng:
– Chị làm ở đây lâu chưa ạ?
– Lâu rồi. Lục Đại Úy ăn cơm chị nấu chắc còn nhiều hơn ở nhà, ha ha.
Không biết vô tình hay cố ý, chị ta nói xong lại tiếp tục phẩy tay:
– Ây da, anh ấy rất thích ăn những món chị nấu. Nếu em có gì không hiểu thì cứ hỏi chị. Ví dụ như khẩu vị của Lục Đại Úy ra sao, mức độ mặn cay thế nào,… chị đều nắm rõ.
Khánh Hạ cúi gằm mặt không đáp. Bản thân là Đại Úy phu nhân nhưng lại chẳng hiểu gì về anh ấy cả. Chị ta thấy cô gái im lặng thì có phần thỏa mãn:
– Được rồi, tiếp tục ăn thôi! Chút nữa bọn họ về sẽ ăn sau!
– Vâng ạ.
Khánh Hạ vừa ăn vừa nhìn một lượt. Gian nhà bếp trống trơn, bát đũa vương vãi, thậm chí còn có vài miếng thịt đang cắn dở. Từ lúc nhận được tín hiệu, đến khi xe cứu hỏa rời khỏi trạm hoàn toàn không đến 2 phút. Họ phải bỏ dở bữa cơm và ôm quần áo chống cháy lên xe mặc. Dùng hết sức để tiết kiệm thời gian.
Hóa ra làm lính cứu hỏa là như vậy, chỉ cần tiếng chuông báo kêu lên, lập tức ăn không ngon ngủ không yên.
. ..—————-…
“Lục Tôn… em không nghĩ là anh lại vất vả như vậy…”