Chương 10: Tâm sự đêm
Lục Tôn gật đầu cầm lấy miếng vải trắng. Anh mặc bộ vest chú rể, bước về phía phòng trang điểm của cô dâu. Hôm nay là lễ cưới, cũng là lần gặp mặt đầu tiên sau đêm tiệc khiến hai người chiến tranh lạnh.
…—————-…
Vũ Khánh Hạ ngồi trong phòng trang điểm. Cô khoác lên mình bộ đầm đắt đỏ và lộng lẫy, đương nhiên là bộ đồ rất kín đáo, chỉ hở mỗi cổ và cánh tay. Không thể để quan viên 2 họ nhìn thấy sẹo ở lưng được.
Có thể nói, vị trí cô đang ngồi ngày hôm nay chính là ước mơ của bao người phụ nữ khác. Tuy nhiên, đối với Khánh Hạ, cô chỉ nhìn thấy một màu đen trước mắt.
Cô rất muốn bỏ trốn đi thật xa nhưng lại chẳng có gì trong tay, còn chẳng có học thức, biết tồn tại như thế nào với xã hội tàn nhẫn ngoài kia?
– Cô dâu sao mặt buồn thế ạ? Chị phải cười lên chứ!
Thợ trang điểm vừa phẩy cọ trên gò má mềm mại của cô vừa nói. Khánh Hạ ngoan ngoãn nghe lời, nở một nụ cười gượng làm thợ trang điểm phải thở dài:
– Trời ạ, sượng trân quá! Lần cuối chị cười là khi nào thế?
Khánh Hạ đưa đôi mắt trong veo nhìn vào bản thân trong gương. Hôm nay cô xinh đẹp, lộng lẫy, nhưng trái tim đã chết từ bao giờ:
– Không nhớ nữa. Nhưng lần gần đây nhất tôi khóc là khi biết tin phải lấy chồng.
Lục Tôn định gõ cửa nhưng nghe thấy câu nói đó liền khựng lại. Ban đầu có chút bối rối nhưng ngay lập tức quay trở về vẻ điềm đạm vốn có. Anh treo miếng voan trắng lên tay nắm cửa rồi rời đi.
Đám cưới của cặp đôi diễn ra suôn sẻ, hoành tráng. Trong ngày trọng đại này, nhiều nhân vật quan trọng, có chức quyền và danh tiếng xuất hiện. Chưa hết, người của cảnh sát và quân đội cũng đến chúc phúc không ít.
Sau khi tiệc tàn, Khánh Hạ được một chiếc xe to đưa về nhà họ Lục. Cô bước vào nhà mà cứ ngỡ đây là tòa lâu đài lộng lẫy trong truyện cổ tích. Nhưng trời đã khuya, nửa buồn ngủ nửa mệt vì bữa tiệc nên cô không có sức để cảm thán vẻ đẹp và giàu sang của nó.
…—————-…
– Sao em còn chưa ngủ?
Nửa đêm, Lục Phong đứng trong bếp nhìn thấy em trai mình đi xuống cầu thang liền hỏi.
Lục Tôn bước đến, anh vừa thay bộ vest chú rể bằng một bộ đồ ngủ đơn giản:
– Em hỏi anh mới đúng. Sao anh chưa ngủ?
– Vợ anh mang thai, khó chịu trong người nên anh pha ít sữa cho cô ấy.
Lục Tôn chỉ “à” lên rồi thôi. Không gian tĩnh lặng làm Lục Phong nhớ đến một chuyện gì đó, anh vừa khuấy sữa vừa hỏi:
– Đúng rồi, sao tối nay em lạ vậy? Đám cưới mà mặt cứ như đưa tang.
Lục Tôn cười nhạt:
– Vậy à.
– Cái gì mà “vậy à”? Khách khứa ở đó ai cũng thấy thái độ lạnh lùng của em với Khánh Hạ. Cái đoạn đọc lời tuyên hệ em đợi đến tận năm giây mới nói được câu “tôi đồng ý”. Em muốn Lục gia mất mặt chết à?
Đúng thật là tâm trạng của Lục Tôn có vấn đề. Kể từ hôm bị trả lại cái kẹp tóc, anh đã rất khó chịu. Trước khi lên lễ đường còn nghe được những lời của cô dâu, Lục Tôn thật sự muốn hủy hôn ngay lập tức nhưng đã quá muộn.
Anh thở dài nhìn người anh trai đang khuấy sữa:
– Kết hôn vì bị ép buộc… đúng là tệ nhỉ?
Lục Phong ngạc nhiên:
– Chẳng phải mẹ nói đây là cô gái do chính em chọn hay sao? Sao bây giờ thành ép buộc rồi?
– Không. Ý em là Khánh Hạ… Em chưa hỏi ý kiến cô ấy đã vội vã nói với mẹ. Tính của mẹ thì… anh biết đó, ngay lập tức vung một số tiền lớn để tổ chức hôn lễ cho hai đứa. Khánh Hạ là bị ép gả cho em chứ không hề tự nguyện.
– Làm gì có người phụ nữ nào từ chối làm dâu Lục gia? Tôn à, em nghĩ nhiều rồi.
Ai chứ Khánh Hạ thì có khả năng từ chối lắm. Lục Tôn chớp nhẹ đôi mắt sắc:
– Dù sao thì người ta cũng chỉ mới 22 tuổi, phải cưới một ông chồng 30 như em thì khá thiệt thòi.
À, hóa ra là sợ cô vợ nhỏ bị thiệt thòi. Lục Phong gật gật đầu rồi nói đểu:
– Thế thì những ngày tháng sau này em phải bù đắp cho người ta nhiều một chút. Nếu không thì em ấy sẽ chạy đi theo những chàng trai trẻ sung mãn ngoài kia.
Lục Tôn khô khan, không hiểu rõ tâm tư của phụ nữ. Nhân dịp này, anh hỏi anh trai mình:
– Này, em có thắc mắc một vấn đề.
– Nói đi.
– Ừm… chuyện là, lần trước em có tặng cho Khánh Hạ mấy cái kẹp tóc, lúc đó em ấy cười vui vẻ nhận lấy chúng. Nhưng đến khi gặp nhau ở tiệc khai trương công ty của anh, em ấy lại trả quà. Em hỏi gì cũng không nói.
– Chà…
– Anh nói xem, có phải Khánh Hạ trong khoảng thời gian đó đã yêu người khác rồi không?
Không nhịn được nữa, Lục Phong nghe đến đây thì bật cười thành tiếng. Lần đầu tiên thấy đứa em trai lạnh nhạt của mình suy nghĩ vẩn vơ vì một người con gái. Quả nhiên là chuyện hiếm thấy. Lục Phong ngẫm ngợi một chút rồi nói:
– Theo anh nghĩ, Khánh Hạ đã nghe thấy câu đùa của em trên sân khấu nên mới thay đổi như vậy.
– Câu đùa nào?
– Thì cái câu mà “chọn bừa một cô vợ” gì đấy.
– À…
Chính Lục Tôn còn không để bụng vì đó chỉ đơn thuần là câu trả lời lấp liếm sự tò mò của bọn nhà báo. Lúc này bộ não cằn cỗi, khô khốc mới được thông suốt. Anh nhướn nhẹ đôi lông mày như đã hiểu. Hôm đó anh phát ngôn trước đám đông, hẳn là Khánh Hạ đã bị tổn thương và nghĩ về nó rất nhiều.