Chương 7
Lâm viện trưởng càng khẩn trương hơn, gãi đầu, trầm ngâm một lúc mới nói: “Chuyện là thế này, em trai tôi đang làm nhân viên giao hàng trong nhà máy nước đá nên đưa đá viên đến nhà xác của bệnh viện. Bình thường cậu ta sẽ đưa đá viên, khi tôi tới đây là để tìm Ngưu Thủy Long nhưng hai tháng trước, bố của cậu ta ở quê bị bệnh, cậu ta đã đưa bố vào thành chăm sóc rồi, có lúc khó tránh khỏi sẽ bị thương. Ở nhà mở cửa chậm nên em trai tôi đã gửi nó. Nếu băng không được đưa vào nhà xác kịp thời, sẽ tan chảy hết, cho nên tôi đã đưa cho cậu ta hai cái chìa sau khi biết điều này, để cậu ta có thể mở cửa nhà xác và gửi đá vào bất cứ lúc nào.
“Vậy tại sao cậu ta không tìm thấy chìa khóa?” – Tô Địch hỏi tiếp.
“Có thể, cậu ta quá sơ ý rồi, không biết đem chìa khóa đi nơi nào. Chắc có thể chỉ là thay quần áo thôi. Lúc đánh rơi ở chỗ ở, tôi lập tức bảo cậu ta lại tìm.” Lâm viện trưởng trên trán đổ mồ hôi.
“Được rồi, tốt nhất là để em trai ông tìm được chìa khóa, nếu không việc này cậu ta sẽ nói không rõ. “Tô Địch cảnh cáo.
Tiếu Quang Tiệp không đưa ý kiến nữa, bởi Tô Địch đã nói hết những gì anh ta muốn nói, nếu em trai Lâm viện trưởng thật sự làm mất hai chiếc chìa khóa, vậy là không phải chuyện nhỏ, trách nhiệm này sẽ không thể trốn thoát đc.
Nhưng bây giờ chúng ta chỉ đang cố gắng tìm hiểu tình hình nên đừng tỏ ra khinh suất mà hãy đi xung quanh, quan sát, cảm nhận về tình hình cơ bản trước khi nói về cậu ta.
Tô Địch hỏi Tiếu Quang Tiệp có muốn gọi điện cho em trai Lâm viện trưởng tới không? Tiếu Quang Tiệp khẽ xua tay, chỉ vào ổ khóa trên cửa, ra hiệu Lâm viện trưởng mở cửa.
Viện trưởng Lâm mở khóa, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa mở ra.
Một luồng khí lạnh ùa ra
Đầu xuân trời vốn còn lạnh, mà từ bên trong phả ra cái lạnh càng dữ dội hơn, làm cho Tiếu Quang Tiệp nhịn không được liền hắt xì hai cái, đây không phải là nhà xác mà là một kho đông lạnh, đương nhiên là bởi bên trong có những khối băng, nhưng cũng chỉ để bảo đảm tạm thời thi thể không bị thối rữa.
Trong hàn khí còn xen lẫn một ít mùi dị thường, đương nhiên không dễ ngửi, không phải thối, có chút hăng mũi, làm cảnh sát đối với loại mùi này quá là quen thuộc, bên trong bao hàm thuốc khử trùng, chất bảo quản các loại.
Tiếu Quang Tiệp cũng không chần chờ gì liền trực tiếp đi vào.
Bên trong quả thật rất lạnh, có dáng vẻ như trở lại mùa đông giá rét. Giữa hai gian nhà bằng phẳng thông nhau, thoạt nhìn tương đối rộng rãi, bởi vì không có cửa sổ, cho nên ánh sáng tương đối tối, dựa vào ánh sáng xuyên qua cửa có thể thấy được, phía bắc dựa vào tường đặt bốn cái giường nhỏ giá gỗ, mỗi cái chứa một cỗ thi thể. Thi thể đều được phủ vải trắng, trông rất ngay ngắn.
Nửa dưới giường thì được để giá gỗ đặt khối băng, mỗi khối băng bằng một thước vuông, mặt đất xi măng phía dưới khối băng có rãnh, khối băng tan chảy nước nhỏ xuống liền theo rãnh chảy về phía chân tường, nơi đó có lỗ thoát nước xuyên qua tường chảy ra bên ngoài.
Nếu như không phải Lâm viện trưởng nhắc tới em trai mình, Tiếu Quang Tiệp sẽ không chú ý những khối băng này, phòng xác dùng đến khối băng là lẽ thường tình, nhưng hiện tại hình như chúng còn có thể dùng vào những việc khác, làm anh không nhịn được liền quan sát những khối băng này.
Người bên ngoài chưa từng vào nhà xác, nhất định cảm thấy cực kỳ đáng sợ. Kỳ thật nó đúng là như vậy, khinh khủng ở đây ko phải là cái lạnh của phòng mà là ở bên trong,những thi thể ngay ngắn kia lại không lộ ra, ngược lại với hình ảnh những thi thể cảnh sát tìm được ở hiện trường vụ án hiện trường những thi thể mới đáng khinh sợ, hình thái khác nhau, không ít đều thiếu tay thiếu chân, hơn nữa còn có thi thể hư thối. phát ra mùi khó thở. So sánh với nhà xác thì nhà xác tốt hơn nhiều.
Lâm viện trưởng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vội vàng kéo công tắc tuyến, mở sáng phía trên một ngọn đèn điện.
Tiếu Quang Tiệp hướng Lâm viện trưởng lễ phép gật đầu, ngữ khí hài hoà nói: “Lâm viện trưởng, tôi muốn cùng Tô đội phó thảo luận mấy vấn đề, anh có thể ra ngoài chờ một chút được không?”
“được, được, không sao, không sao, các cậu cứ từ từ nói, tôi đi ra ngoài không làm phiền các cậu nữa.” Lâm viện trưởng ánh mắt nhấp nháy, xoay người đi ra ngoài.
Mấy thuộc hạ của Tô Địch mang theo cũng đi ra ngoài. Chỉ còn lại Tiếu Quang Tiệp và Tô Địch.
Tô Địch nhìn ra ngoài, nhẹ giọng hỏi: “Có phải cảm thấy vị Lâm viện trưởng này hơi kỳ lạ không?”
Tiếu Quang Tiệp nhẹ nhàng xua tay nói: “Làm trọng án, có định kiến là điền cấm kỵ, cậu không nên hoài nghi cái gì trước khi có chứng cứ, một khi cảm thấy người nào khả nghi, có thể sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán chính xác, sẽ cảm thấy điểm đáng ngờ gì cũng có liên quan đến anh ta.”
“Được, tôi nghe lời cậu, cậu muốn cùng tôi thảo luận vấn đề gì?”: Tô Địch nói.
“Đầu tiên khi các cậu đến nhà xác, mấy cái xác trông như thế nào, tổng cộng có bao nhiêu người vào?”.
“Là đội trưởng Kiều dẫn bọn tôi tới đây, tính cả tôi tổng cộng là tám người ”.
“Ngoại trừ cậu và đội trưởng Kiều, thì còn có sáu người, chính là sáu người đi cùng hôm nay sao?”