Chương 4: Thám tử đẹp trai 2
Tiếu Quang Tiệp mặc một bộ âu phục màu đen, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xám thời trang, anh ta cởi chiếc mũ trên đầu xuống, cung kính cúi đầu trước Kiều Tam Đỉnh, gọi một tiếng Kiều đội trưởng. Sau đó chủ động vươn tay ra.
Tuy nhiên, Kiều Tam Đỉnh lại kinh ngạc đứng dậy, nhìn anh rồi nhìn Tô Địch, nhưng không đưa tay ra bắt tay Tiếu Quang Tiệp.
Tình cảnh có chút lạnh lẽo.
Một lát sau, Kiều Tam Đỉnh chỉ chỉ ngoài cửa, nói với Tiếu Quang Tiệp: “Mời cậu ở bên ngoài chờ một chút, tôi cùng Tô phó đội trưởng nói chuyện trước.”
Tiếu Quang Tiệp gật đầu, nói phải, đội mũ rồi quay người bước ra ngoài.
Anh đi ra ngoài sân, vừa vặn dưới cửa sổ phòng làm việc của Kiều Tam Đỉnh có một cái ghế đá, ngồi xuống châm một điếu thuốc. Ở chỗ này có thể mơ hồ nghe được từ trong cửa sổ truyền ra tiếng nói chuyện.
“Tô Địch, cậu sao vậy? Nhất định phải mời bạn học cũ tới sao? Một mình cậu làm không được à? Nếu ko xử lí được, vậy cả đội trọng án chúng ta hết người á hả?”
Chính Kiều Tam Đỉnh đang chất vấn Tô Địch, giọng điệu của anh có vẻ ko vui.
“Đội trưởng, tôi thừa nhận không thể dựa vào năng lực của mình, trừ phi đội trưởng tự mình ra tay, bằng không anh còn có rất nhiều vụ án khác phải xử lý, tôi sẽ phụ trách việc tìm kiếm thi thể của cô Hoàng, nhờ bạn học Tiếu giúp đỡ, cho nên sẽ không cần phải tiếp tục làm phiền anh rồi. Như vậy không phải một mũi tên bắn trúng hai con chim sao?” Tô Địch giải thích.
“Nhưng cậu có nghĩ tới không, cục cảnh sát Trung Hàn chúng ta đường đường là đội điều tra, lại muốn mời người ngoài không phải cảnh sát đến phụ trách điều tra một vụ án, vậy không phải là nói cho mọi người biết năng lực của chúng ta kém, ngay cả một vụ án thi thể mất tích nho nhỏ cũng không tìm được sao?”
Tiếu Quang Tiệp nghe xong nghĩ thầm, đây cũng là sự thật, mời anh đến trợ giúp điều tra phá án. Có thể không phải để cho bọn họ có chút mặt mũi, ngược lại lại làm cho người Trung Hàn mất hết mặt mũi. Bởi bọn họ dựa vào năng lực của chính mình nhưng lại không giải quyết được.
Tô Địch đang muốn phản bác: “Đội trưởng, bạn học cũ của tôi không phải người tầm thường, trước tiên tôi phải thừa nhận cậu ấy giỏi hơn tôi rất nhiều, tôi không phải khoe khoang năng lực của cậu ấy. Kỳ thực, giám đốc anh cũng nên hiểu, bởi người của bọn tôi ở Sở tỉnh là giám đốc, Tiếu Quang Tiệp là cấp dưới của anh ta, nếu anh không tin tôi, anh có thể hỏi ông giám đốc đó.
(Khúc này khó hỉu quá nên mình edit bừa 1 chút)
“Chuyện này còn cần hỏi cục trưởng sao? Ý tôi là, tại sao cậu không chịu hiểu? Tôi thực sự có một vụ án khác cần xử lý đấy, tôi không thể tách mình ra khỏi vụ mất tích thi thể này được. Tôi nghĩ anh có thể vươn lên như trút được gánh nặng rồi. Không ngờ cậu lại rụt rè, lại còn nhờ bạn học giúp, cậu nói sao đây? Phải dựa vào chính mình, đừng dựa vào người khác, hiểu không?
Trong phòng trầm mặc một hồi.
Tiếu Quang Tiệp cảm thấy rất khó chịu. Rõ rành Kiều Tam Đỉnh này tài cán ko ổn nhưng lại có cái miệng ương ngạnh, muốn thể diện mà không có thực lực, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Tô Địch xui xẻo, sao lại gặp phải cấp trên như vậy chứ.
Lúc này anh liền đi vào phòng làm việc của Kiều Tam Đỉnh, cao giọng nói: “Tô Địch, tôi thấy vẫn là quên đi, Kiều đội trưởng nói đúng, vụ án của các anh thì các anh nên tự mình làm, đừng để người ngoài nhúng tay, đây là vấn đề liên quan đến vinh dự và thể diện. Hai người không cần tranh cãi nữa, tôi sẽ trở về, không quấy rầy hai người nữa.”
Sau đó anh quay người bước đi, suýt chút nữa đụng phải một người khác. Đam Mỹ Cổ Đại
Hai người đều sửng sốt. Tiếu Quang Tiệp nhận ra người kia.
Cái kia, đây không phải là Phong Đại Tấn sao? Từng là trưởng phòng tuyên truyền của sở cảnh sát tỉnh, hiện giờ được điều nhiệm làm cục trưởng cục cảnh sát Trung Hàn Thành, tuy rằng thoạt nhìn từ sở cảnh sát tỉnh đến thị trấn là đi xuống, thực tế là từ chức vụ nhàn nhã biến thành thực quyền, làm cục trưởng cục cảnh sát ở thị trấn uy phong hơn nhiều so với làm trưởng ban tuyên truyền hữu danh vô thực ở sở cảnh sát tỉnh, cũng thực lợi nhiều lắm.
*Thực quyền: quyền hành có thật, ko phải trên danh nghĩa*
Phong Đại Tấn cũng nhận ra Tiếu Quang Tiệp, ngạc nhiên hỏi: “A, đây không phải là Tiểu Tiếu sao?”
Tiếu Quang Tiệp đã từng làm việc với tư cách là cảnh sát ở sở cảnh sát tỉnh, anh làm ở đội điều tra tội phạm, không chịu sự giám sát của bộ phận công khai chính thức, nhưng Phong Đại Tấn đã nhận ra anh.
“Phong trưởng phòng… À không, Phong cục trưởng, là tôi. Tiếu Quang Tiệp đây, anh còn nhận ra tôi không?”
“Có chuyện gì sao, chúng ta đều làm việc ở tỉnh bộ, khi còn ở cục điều tra, biểu hiện rất tốt, ngay cả cục trưởng cũng khen ngợi anh, tôi còn lệnh cho thư ký bộ tuyên truyền viết điếu văn cho anh rồi đăng. Trên báo có đó, cậu vẫn nhớ chuyện này đúng ko?”
Nhớ rõ, thiên tụng văn diệu bút như hoa, đều khen ta ngượng ngùng.
Phong Đại Tấn cười hì hì vươn tay về phía Tiếu Quang Tiệp.