Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm) - Chương 432 “Bệ hạ giá đáo!”
Mà sau khi Trác Uyên dẫn theo hai vị trưởng lão tụ hợp với Lạc Minh Ngọc, cũng cùng nhau đi về hướng cửu môn của hoàng thành.
Nhìn bóng dáng tóc trắng đầy vẻ kiêu ngạo đó, từ đầu đến cuối đều chẳng hề nhìn thẳng nàng ta lấy một cái, Vĩnh Ninh không nhịn được trừng mắt nhìn hắn, khóe miệng nhếch cao: “Hừ, làm như ghê gớm lắm, chẳng phải chỉ là một quản gia dỏm của một gia tộc bình thường thôi sao!”
“Vĩnh Ninh, hắn không phải là một quản gia bình thường, Lạc gia trong tay hắn, thật sự có thể xếp ngang hàng với Đế Vương Môn. Đế Vương Môn có thân phận, địa vị thế nào muội cũng hiểu rõ, cho dù chúng ta nhìn thấy họ cũng phải đối đãi một cách tôn trọng. Cho nên sau này nhìn thấy mọi người của Lạc gia, muội không được vô lễ đâu!” Lúc này, Thái tử bước lên phía trước, khiển trách nói.
Vĩnh Ninh không phục, quay mặt đi, Nhị hoàng tử cũng đến bên cạnh nàng ta, nhìn thật kĩ đoàn người của Lạc gia, khẽ gật đầu: “Lạc gia này, quả thật không thể coi thường. Nhất là đại quản gia Trác Uyên đó, đúng là nên kết giao thật tốt mới được!”
“Nhị đệ, đừng quên lệnh cấm của Hoàng thất!”
“Huynh không quản đệ!”
Thái tử đã cảnh cáo, mà Nhị hoàng tử lại chẳng để ý đến.
“Công chúa, công chúa, người không sao chứ?” Đột nhiên, có một tiếng gọi to, vị thư đồng đi cùng nàng ta lúc trước, cuối cùng cũng chen khỏi đám người, vội vàng chạy đến trước mặt nàng ta, lo lắng nói.
Công chúa cười lắc đầu, Thái tử thì vỗ trán một cái, than thở nói: “Suýt thì quên, Vĩnh Ninh, muội làm sao mà chạy ra đây được vậy?”
“Ờ… thì chui lỗ chó!” Mặt không khỏi đỏ lên, cả Vĩnh Ninh và thư đồng đều đồng loạt cúi đầu.
Bỗng nhiên không khí trở nên nặng nề, Thái tử giận đến xanh cả mặt, quát mắng: “Vĩnh Ninh, muội tự tiện rời khỏi hoàng thành đã là sai rồi, lại còn chui lỗ chó để trốn ra, thật mất hết cả thể diện, sai càng thêm sai!”
“Cái này trách muội sao, cả cái hoàng thành chỉ có lỗ chó là không ai canh giữ. Nếu không, dựa vào thực lực Đoán Cốt cảnh tầng năm của bổn công chúa, muội đã sớm leo tường mà trốn ra rồi!” Vĩnh Ninh ngửa cổ, mặt đầy tủi thân nói.
Thái tử càng tức đến không thở nổi, nhưng còn chưa đợi hắn ta mắng tiếp, Vũ Văn Thông đã vội đến hòa giải, cười nói: “Ha ha ha… Đại ca, huynh bớt giận, hoàng muội cũng chỉ là nhất thời ham chơi thôi mà. Hay là chút nữa khi cửu môn mở ra, để muội ấy đi với chúng ta vào, dẫn muội ấy về là được, chuyện nhỏ nhặt thôi mà, huynh thấy đúng không?”
“Tam ca, huynh là tốt nhất. Tuy huynh mập như heo ấy, nhưng đầu óc lại thông minh hơn con heo nhiều!” Vĩnh Ninh cười hì hì, đùa giỡn nói.
Sắc mặt đen lại, Vũ Văn Thông lạnh lùng nói: “Đại ca, đệ thấy hay là ném muội ấy đến chỗ của phụ hoàng thì tốt hơn. Cấm túc muội ấy một năm rưỡi, lấp tất cả lỗ chó trong hoàng thành luôn, xem muội ấy làm sao mà ra ngoài được!”
“Á, đừng mà! Tam ca, ban nãy là muội sai, hãy tha cho muội mà, chuyện này tuyệt đối đừng để cho phụ hoàng biết mà. Huynh đẹp trai nhất, đẹp… đẹp hơn cả tên Trác Uyên kia!”
Lời vừa dứt, mọi người đều cười phá lên, nhìn muội muội của họ, bất lực lắc đầu.
Bọn họ là huynh muội cùng ruột thịt cùng mẹ, sao lại có thể nhẫn tâm không chừa đường sống cho nhau được?
Thế là, một khắc giờ sau, dưới một giọng nói sắc bén, tất cả các cổng thành ầm ầm chuyển động, lộ ra khung cảnh thần bí trong hoàng thành.
“Mở!”
Bát đại gia tộc, phân ra làm tám cửa, dần dần bước vào trong. Ba người Thái tử dẫn theo Vĩnh Ninh chậm rãi đi vào từ cửa lớn ở chính giữa.
Những đại gia tộc còn lại, lần lượt nối đuôi theo Bát gia đi vào. Chỉ là lần này, những người theo sau Đế Vương Môn đã vơi đi nhiều, thậm chí người theo sau họ còn không nhiều bằng các gia tộc như U Minh Cốc hay Tiềm Long Các.
Ngược lại, Lạc gia vốn là một gia tộc mới thăng cấp, mà phía sau lưng họ lại xếp thành một hàng dài, cả cái cổng thành cũng chen chúc đến mức sắp nổ tung. Có thể thấy lần trước hai gia tộc này phân tranh, đã mang lại nhiều tiếng vang cho Lạc gia.
Bây giờ mọi người đều biết, Lạc gia đã vượt mặt Đế Vương Môn, trở thành gia tộc đứng đầu mới trong cả trăm gia tộc của Thiên Vũ. Tuy họ chỉ có khoảng mười vị trưởng lão, nhưng ai cũng là tinh anh trong tinh anh, cao thủ trong cao thủ, không hề có bất kỳ kẻ yếu kém nào.
Điều này dường như cũng đại diện cho nguyên tắc chiêu mộ của Lạc gia, chỗ của bọn ta, chỉ nhận người giỏi thôi!
Ngay sau đó, người của tám đội trùng trùng điệp điệp đi trên một hành lang rộng lớn, hai bên đều là hộ vệ mặc giáp, vừa nhìn liền có thể nhận ra họ đều là những lão tướng chiến đấu trên chiến trường nhiều năm. Ngoài ra còn có rất nhiều trận hình phòng ngự, bố trí cả bên trong lẫn bên ngoài hoàng thành, vẫn chưa được kích hoạt.
Nhìn về phía xa, có lẽ phải có hơn cả nghìn trận hình như thế!
Mí mắt Trác Uyên hơi giật, trong lòng âm thầm gật đầu, đúng là tích lũy nghìn năm, các thế gia lớn khác chẳng ai sánh bằng với hoàng thất!
Sau đó, mọi người lại đi qua tám cây cầu nước vàng, khoảng nửa giờ sau, họ cuối cùng cũng đến được một tòa cung điện to lớn nguy nga. Mà trong đó, hai trong số Tứ trụ của Đế quốc, Đại nguyên soái Độc Cô Chiến Thiên đã sớm đứng ở vị trí bên phải của ngai vàng, trong tay cầm Cầu Long Trảm Nguyệt Đao, oai phong lẫm liệt.
Mà bên phía tay trái, chính là người đứng đầu Tứ trụ của Đế quốc, thừa tướng Gia Cát Ngọc Long.
Hai người họ hình thấy mọi người cuối cùng cũng đã đến, họ đều quay đầu nhìn về phía Lạc gia, đặc biệt là hướng của Trác Uyên. Độc Cô Chiến Thiên hít sâu một hơi, ánh mắt điềm tĩnh, Gia Cát Ngọc Long chỉ vuốt nhẹ râu, khẽ cười gật đầu.
Một lúc sau, lại một tiếng hô sắt nhọn vang lên, một bóng dáng già nua mặc Hoàng bào dần hiện lên trước mắt mọi người.
“Bệ hạ giá đáo!”
Đại điển sắc phong của gia tộc Ngự Hạ thứ tám, sắp bắt đầu rồi…