Chương 4: Âm dương nhãn
Triệu Tiểu Đường nhìn một chút xung quanh, cô kéo nàng đến quán rượu trước mặt, đi vào trong. Lúc Trịnh Vãn Y vào đã đụng phải một phục vụ, là đệ tử của lão Giản, cô ném ngôi sao cho hắn nói ” Nhờ em nhé, gần đây chị hơi bận”.
” Đường tỷ yên tâm, em sẽ dốc hết sức siêu độ, chị có chuyện bí mật cần nói thì đến chỗ cũ nhé” thiếu niên kia cầm lấy viên ngôi sao nhét vào túi áo khoác cười nói, chỉ về góc phòng nằm ở góc vắng gần quầy bar có ít người qua lại kia, giờ này cũng không có quá nhiều người nên không cần phải quá lo lắng.
Triệu Tiểu Đường dẫn Ngu Thư Hân đến chỗ ngồi quen thuộc ngồi xuống, Ngu Thư Hân nhìn một loạt hành động tự nhiên cùng đối thoại ban nãy của cô cùng thanh niên kia liền biết Triệu Tiểu Đường rất quen thuộc chỗ này.
” Em rất hay đến đây sao?” Ngu Thư Hân hỏi.
Triệu Tiểu Đường gật đầu ” Đây là chỗ an toàn” sau đó cô nhìn nàng ” Chị muốn uống gì?”.
” Martini shaken, not stirred! Cảm ơn” Ngu Thư Hân nói.
Triệu Tiểu Đường
nhìn cậu thanh niên ban nãy lại nói ” Chị như cũ”.
” Vâng, hai người chờ một chút đồ uống sẽ ra ngay ạ”.
” Chị muốn biết cái gì?” Triệu Tiểu Đường đan hai tay chống cằm nhìn thẳng vào nàng hỏi.
Ngu Thư Hân nhìn vẻ mặt tươi cười trước mặt nheo mắt, nàng không chấp nhất với cô, mở lời ” Ban nãy là thứ gì?”.
” Chị thấy rồi đó, là quỷ” Triệu Tiểu Đường đáp.
” Tôi không thấy, thứ tôi thấy là em bị ném văng ra xa mấy mét” Ngu Thư Hân nói.
Triệu Tiểu Đường nụ cười cứng đờ, nếu không phải tại nàng đột nhiên tấn công cô, thì cô sẽ sơ ý để nữ quỷ kia đánh cho văng ra xa mấy mét lăn như banh lông thế kia sao?
” Tiếp đi” Triệu Tiểu Đường dựa vào ghế, bưng lên ly rượu mà phục vụ vừa mang đến nói.
” Tôi nói rồi, em có thể kể chi tiết chuyện đã xảy ra hay không?” Ngu Thư Hân nhìn thẳng ẳngvào cô nói.
Triệu Tiểu Đường cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, một lúc sau cô đáp ” Từ hôm quan sát hiện trường vụ án em đã thấy có chỗ không bình thường, mọi người cũng không thể tìm được dấu vết để lại là bởi vì hung thu không phải người. Nạn nhân có tham gia một trang web kì lạ chuyên thách thức họ tham gia vào các trò chơi gọi hồn, cô ấy là nạn nhân đầu tiên. Ban sáng sau khi tra được thông tin của người tiếp theo bắt đầu nghi thức, buổi tối em liền đến nhìn một chút, không ngờ người nam nhân kia ra cửa còn có cả nữ quỷ kia. Kế tiếp là gặp chị cùng một màn chị đã thấy đó”.
” Ý em, hung thủ là nữ quỷ vừa rồi?” Ngu Thư Hân nhíu mày hỏi lại.
Triệu Tiểu Đường gật đầu, Ngu Thư Hân dựa vào ghế nhìn lại cô, mất một lúc nàng mới lên tiếng ” Vậy thì…..làm sao mà viết báo cáo?”.
” Qua mấy ngày nữa, đóng hồ sơ đi thôi” Triệu Tiểu Đường bưng cốc rượu nuốt xuống chất lỏng cay xè xuống cổ họng nói ” Chị còn định viết báo cáo? Cấp trên sẽ mắng chúng ta không ra dạng người mất”.
Ngu Thư Hân dựa vào ghế, nhập một ngụm rượu, nàng vẫn chưa thể bình tĩnh nỗi, xong lại nhớ ra gì đó liền lên tiếng ” Lần trước em hỏi về dây chuyền của tôi, có gì kì lạ sao?”.
Triệu Tiểu Đường cười ” Mặt dây chuyền của chị nồng đậm linh khí, còn có bùa chú đừng lo nó không có hại gì. Em chỉ thắc mắc từ đâu mà chị lại có thứ đó mà thôi”.
” Là của mẹ tôi đưa, lúc trước có một chút chuyện, sau đó bà ấy bảo phải luôn mang theo trên người” Ngu Thư Hân sờ mặt dây chuyền trên cổ đáp.
Triệu Tiểu Đường nói ” Em có thể mượn xem một chút được không? Nếu chị sợ thì sang đây cùng em ngồi”.
Ngu Thư Hân gật đầu, nàng tháo dây chuyền đưa cho cô, ngồi bên cạnh xem Triệu Tiểu Đường nghiên cứu mặt dây chuyền ấy. Bất chợt nàng cảm thấy lành lạnh sau lưng, lúc nàng quay đầu đã thấy một gương mặt trắng bệt hốc mắt trống rỗng đang ghé sát vào bên cạnh mình, Ngu Thư Hân hoảng hốt ôm lấy Triệu Tiểu Đường hét lên khiến mấy người trong quán nhìn đến.
Triệu Tiểu Đường tỏ vẻ xin lỗi, gật đầu với họ cười trừ, cô vỗ lưng nàng nói ” Làm sao vậy?”.
” Sao em nói chỗ này không có quỷ, bên cạnh kìa” Ngu Thư Hân, tính cách mạnh mẽ, bắt cướp tra khảo tội phạm lưu loát như thần, đến hiện trường vụ án nhìn xác chết bị phanh thây kinh khủng mắt cũng không chớp lấy một cái, chỉ có điều nàng có một điểm yếu không muốn ai biết, rằng….nàng rất sợ ma.
” Chị thấy???” Triệu Tiểu Đường hoang mang nhìn cái bóng trắng tò mò bên cạnh, cô ta là nữ quỷ phụ việc của quán, nói là phụ việc chứ lúc chết bị móc mất mắt nên hiện giờ cô ta không thấy gì cả, chỉ dựa vào khí tức của mọi người mà tránh né phụ trách đuổi đi đám quỷ lang thang thích phá phách. Ngu Thư Hân mới đến đây lần đầu, nữ quỷ kia phát hiện mùi lạ liền tò mò đến thăm dò lúc nào Triệu Tiểu Đường cũng không hay do bận nghiên cứu mặt dây chuyền.
” Có, nhìn rất rõ là đằng khác” Ngu Thư Hân rụt đầu vào cổ cô, giọng run rẩy.
Triệu Tiểu Đường:!!!!!!!!
” Sao có thể???” Triệu Tiểu Đường hoảng hốt nói. Triệu Tiểu Đường mạc danh kì diệu, rõ ràng là lúc nãy còn chẳng thể thấy gì kia mà??? Sao đột nhiên cái gì cũng có thể thấy nhanh thế???
Ngu Thư Hân vẫn không dám ngẩng đầu ôm chặt cô đáp ” Làm sao tôi biết!!! Em bảo người kia đi ra trước đã”.
” Lệ Hương, đi ra chỗ khác đi, cô đang doạ bạn tôi sợ đó, đi đi” Triệu Tiểu Đường móc ra mấy tờ giấy tiền âm phủ, phất tay liền cháy, lúc này tiền cũng xuất hiện trên tay Lệ Hương, nữ quỷ nhận lấy xong liền lướt đi chỗ khác.
Triệu Tiểu Đường vỗ lưng Ngu Thư Hân mấy cái nhẹ giọng nói ” Được rồi, đừng sợ, cô ấy đi rồi” xong lại trêu ” Chị đi tra án xác người kinh khủng thế nào còn chưa xem qua hay sao??? Sợ ma đến thế cơ à?”.
” Người chết là người chết, quỷ là quỷ sao có thể so sánh” Ngu Thư Hân ngồi thẳng lưng hắng giọng, nói một cách nghiêm túc.
Triệu Tiểu Đường nhìn dây chuyền trong tay, lại nhìn Ngu Thư Hân. Cô nhét dây chuyền lại vào tay nàng, bí mật hất cằm ra hiệu bảo thiếu niên kia gọi Lệ Hương đến, xong Ngu Thư Hân không phản ứng gì cả. Triệu Tiểu Đường đột nhiên rút dây chuyền ra khỏi tay nàng, Ngu Thư Hân lại thấy Lệ Hương sát một bên, mặt mũi nàng trắng bệt lại như đà điểu lủi vào lòng cô, một lần nữa ôm cô cứng ngắc hét ” Em chơi cái trò gì vậy??? Bảo cô ấy đi đi mà”.
” Cảm ơn nha, cái này cho cô” Triệu Tiểu Đường lại đốt thêm mấy tờ tiền cho cô ấy, Lệ Hương lại lướt đi, chả là lần này cô ấy đứng ở một góc chờ xem Triệu Tiểu Đường có gọi mình nữa hay không, dù quỷ hay người chung quy đều thích tiền.
” Nè, trả cho chị đeo lại đi” Triệu Tiểu Đường vỗ lưng nàng nói, Ngu Thư Hân mắt ngập nước liếc cô, trông qua có chút đáng yêu, như con mèo nhỏ vậy, nhìn Ngu Thư Hân đeo xong cô lại nói ” Cái này có khả năng phong ấn lại đôi mắt cùng cảm giác của chị, em không biết trước đây ai đã khai nhãn cho chị, nhưng dây chuyền giữ cho tốt, nếu rời nó âm dương nhãn của chị sẽ được mở lại”.
Ngu Thư Hân cảm thấy người mệt, tâm cũng mệt, nàng giữ chặt mặt dây chuyền trong tay, đột nhiên lại biết bản thân có thể thấy được mấy thứ không sạch sẽ, nàng tâm thật là mệt.
” Đừng lo, chỉ cần dây chuyền còn bên người chị, âm dương nhãn sẽ không mở, hơn nữa bùa chú của mặt dây chuyên ngăn cho âm hồn đến gần chị, không sao đâu” Triệu Tiểu Đường vuốt tóc nàng nói.
Ngu Thư Hân nhăn mặt ” Tôi lớn tuổi hơn em, không lớn không nhỏ, bỏ tay ra!”.
” Được rồi, hung dữ thế” Triệu Tiểu Đường rụt tay cười trêu ” Hung dữ mà lại sợ ma”.
” Em có thôi đi không!” Ngu Thư Hân đỏ mặt quát cô, Triệu Tiểu Đường thì trông có vẻ chẳng sợ tí nào.
” Được rồi, em xin lỗi” Triệu Tiểu Đường nói, cô nhìn đồng hồ một cái ” Nhanh về nhà đi thôi, nếu không ngày mai sở cảnh sát sẽ có hai con gấu trúc đi làm mất”.
Ngu Thư Hân gật đầu, Triệu Tiểu Đường đưa nàng về tận nhà, nhà cô cũng không xa lắm hơn nữa có lẻ Ngu Thư Hân vẫn còn sợ, đưa nàng về vẫn nên mà, ai bảo người là do cô doạ, qua ngày mai có lẻ sẽ tốt hơn.