Đại Lão Huyền Học Gả Vào Hào Môn - Thẩm Nghiệp - Chương 84
“Thời gian đã được chọn vào ngày lành tháng tốt, hai đứa xem thế nào?” Ông Diệp nói, “Trong nhà có rất nhiều người, cũng sẽ không mất nhiều thời gian để chuẩn bị, ngày mai bắt đầu phát thiệp mời là được.”
Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch liếc nhìn nhau.
“Cháu thì không ý kiến thưa ông, ông quyết định đi ạ.” Thẩm Nghiệp nói.
Diệp Trạch gật đầu: “Đều do ông làm chủ.”
“Được, quyết định như vậy đi.” Ông Diệp vui vẻ vỗ tay vài cái.
Thẩm Thời Mộ ở một bên nói với Diệp Trạch: “Ngày hôm qua, những gia tộc khác đều biết ngài chuẩn bị kết hôn, tất cả đều than thở. Nếu mà ở trong Hậu thiên yến hội*, bọn họ tận mắt nhìn thấy ngài giới thiệu bạn đời của mình, không ấy chắc điên lên hết cho mà xem.”
*Hậu thiên yến hội: là mở một bữa tiệc lớn để tổ chức những việc quan trọng và mang đến những món ăn phong phú lên trong bữa tiệc (cách giải nghĩa của edit)
Diệp Trạch làm gia chủ Diệp gia, đương nhiên không ít người ngưỡng mộ, nhưng ngay cả một nữ nhân Diệp Trạch cũng không quen biết. Mười năm nay, ngoại trừ việc cầm quyền Diệp gia, thời gian còn lại chính là tìm hiểu sự việc mười năm trước, báo thù cho cha mẹ cùng cô chú. Mà thêm nữa, tính cách Diệp Trạch đạm mạc lại có phần trầm trọng, lạnh lùng, không ai dám trực tiếp tỏ tình trước mặt anh ta.
Thẩm Thời Mộ trước kia thường xuyên nói những ai thích anh, đáng tiếc anh đến cả tên của những người đó đều không nhớ được, càng không nói đến hình dáng ra sao nữa chứ.
Thẩm Nghiệp tấm tắc: “Chồng tôi còn rất được hoan nghênh nha?”
“Đúng vậy.” Thẩm Thời Mộ hưng phấn mà đáp lời, đang chuẩn bị tuyên dương những mị lực của Diệp Trạch, liền thấy Diệp Trạch lạnh lùng mà đảo qua hắn, Thẩm Nghiệp cũng uy hiếp tựa mà nhìn chằm chằm hắn.
Thẩm Thời Mộ: “……”
Thẩm Nghiệp nhướng mày.
“Không có, đều là tôi nói bừa.” Thẩm Thời Mộ lập tức sửa miệng.
Thẩm Nghiệp cười: “Anh đừng khẩn trương, tôi biết chồng tôi rất có mị lực lớn.”
“……” Thẩm Thời Mộ âm thầm suy nghĩ, cậu là cái bình dấm chua, tôi có thể không khẩn trương sao.
Nói thật, hắn thật đúng là sợ Thẩm Nghiệp đột nhiên lấy ra một lá bùa dán vào người hắn, trực tiếp làm hắn câm miệng……
“Nhưng mà mị lực của tôi cũng rất lớn nha, người thích tôi cũng nhiều lắm chứ bộ, đâu có đùa.” Thẩm Nghiệp cười hì hì nói.
Lần này đến phiên Diệp Trạch nhướng mày: “Hửm?”
Thẩm Nghiệp: “…… Em nói bừa.”
Từ Tư Tư nghe không nổi nữa: “Cậu vậy mà cũng biết sợ.”
Thẩm Nghiệp trừng liếc mắt chị Tư một cái, không phản ứng chị nữa, lại nhìn về phía Thẩm Thời Mộ, tò mò hỏi: “Vì cái gì mà những người trong giới đó đều biết chú ấy kết hôn?”
Không phải còn chưa công bố tin tức ra bên ngoài sao?
Thẩm Thời Mộ: “Bởi vì chồng cậu để Tông Nhất Minh ra chỉ thị cho toàn thể nhân viên Diệp thị phát tin tức, nhân viên Diệp thị nhiều như vậy, khẳng định có người tiết lộ chứ sao?”
Cái đề tài này Từ Tư Tư cũng có quyền lên tiếng nhất: “Cậu cùng Diệp tiên sinh kết hôn, ngày hôm qua cũng đã hot search rồi.”
Thẩm Nghiệp trợn mắt há hốc mồm: “…Tin chuẩn chưa?”
Từ Tư Tư nói: “Có mắt thì tự vào Weibo đi.”
Thẩm Nghiệp mở Weibo, tìm kiếm tên của mình, quả nhiên có account marketing đã lan truyền tin việc cậu và Diệp Trạch kết hôn.
Bộ phận lớn người bình luận đều chúc mừng cậu và Diệp Trạch, còn một bộ phận nhỏ lại tỏ ra tò mò về thân phận của Diệp Trạch.
【 Rốt cuộc Diệp gia có lai lịch như thế nào, anh bạn nào phổ cập kiến thức cho tôi một chút được không? 】
【 Chỉ đường: +1. 】
【 Adu, tôi đã được giác ngộ, nguyên lai là một phần của Diệp gia Hải Thành, thế chẳng phải Thẩm đại sư gả vào hào môn sao? Về sau chẳng may Thẩm đại sư bị vứt bỏ thì sao, chậc chậc. 】
【 Wtf, lầu trên này, cậu có phải antifan không thế? Thẩm đại sư nhà này bản lĩnh lợi hại, nhận thức rõ ràng chưa thế, không cần cậu lo lắng cho ngài ấy. 】
【 10 điểm, cho dù bị vứt bỏ, cũng phải là Diệp đại thiếu bị vứt bỏ chứ? Thẩm đại sư vừa ra tay, Diệp gia liền xong đời rồi. 】
【 Nói như vậy, ý là Diệp đại thiếu người ta không xứng với Thẩm đại sư hả? 】
Bình luận chỉ xoay quanh vấn đề Thẩm Nghiệp không xứng với Diệp Trạch, hay là Diệp Trạch không xứng với Thẩm Nghiệp, bàn tán rầm rộ kịch liệt đến nỗi cuối cùng còn bùm bùm chíu chíu nhau loạn tùng phèo.
Thẩm Nghiệp bất lực không biết nói gì hơn, có cái việc này thôi cũng có thể nhao nhao là sao mấy má?
Cậu và Diệp Trạch xứng đôi hay không xứng đôi, mối quan hệ giữa cậu và anh ấy thì liên quan méo gì tới bọn họ?
Vì thế Thẩm Nghiệp đã đăng một bài Weibo: 【 Không dám giấu giếm, ở trong mắt tôi, tôi và chồng tôi là trời đất tạo nên một đôi. Ai cũng không xứng với anh ấy, nhưng tôi có thể. Ai cũng không xứng với tôi, nhưng anh ấy thì được. 】
Weibo này vừa phát ra đi, lập tức liền đưa tới fans cùng quần chúng ăn dưa vây xem ——
【 online hộ phu, Thẩm đại sư quá ngầu. 】
【 đăng bài cứng như vậy sao? Hưng phấn quá đi! 】
【 Wao, hai người này rất xứng đôi luôn nha! Lão phu một trái tim thiếu nữ a! 】
【 Không được không được, tôi phải xem video trước kia, ôn lại một chút Thẩm đại sư cùng chồng ngài ấy mỹ nhân bạo kích. 】
Nhưng cũng có người ở ngoài sáng trào phúng ——
【 biết cậu là cùng xl, cao ngạo như vậy, thật sự tốt sao? 】
【 Sì tốp, lần nào cũng ngạo mạn như vậy, không biết muốn dạy hư bao nhiêu mầm non Tổ quốc đây. 】
【 thể hiên tình cảm được chia nhanh, chúc cậu cùng chồng cậu sớm ngày chia đôi. 】
【……】
Nhưng mà những thứ đó của antifan thực nhanh đã bị fans cùng dân mạng phun trào đi rồi.
Thẩm Nghiệp lười để ý.
Cậu chính là cho thấy thái độ một cái, đến nỗi người khác nghĩ như thế nào, cậu thật đúng là không quan tâm.
Trên thực tế, nếu không phải cậu xem có người nói Diệp Trạch không xứng với cậu, cậu sẽ không nhàn đến hốt hoảng đi phát Weibo.
Cậu đem điện thoại hướng túi quần để vào, đối Diệp Trạch nói: “Chúng ta đi thôi.”
Hiện tại tình huống của cô gái kia hẳn là rất nguy hiểm, vẫn là nhanh chóng đi nhìn xem.
Diệp Trạch nắm lấy tay cậu, gật đầu: “Được.”
Thấy hai người chuẩn bị ra cửa, Từ Tư Tư kinh ngạc cực kỳ: “Hai người ngày hôm qua mới vừa kết hôn, tối hôm qua mới động phòng, hôm nay không nghỉ ngơi sao, còn chạy ra ngoài đi chơi?”
“Không phải chơi.” Thẩm Nghiệp thở dài, đem tình huống ngày hôm qua nói rõ ràng, “Nếu không đi tìm cô ấy, cô ấy khẳng định đến xảy ra chuyện.”
Đó là một mạng người, cậu không thể thấy chết mà không cứu, bằng không cậu cũng không nghĩ muốn đi a!
“Không có việc gì, kết thúc sớm một chút, chúng ta về nhà ngay.” Diệp Trạch sờ sờ mặt cậu, an ủi.
Thẩm Nghiệp ừ một tiếng, cũng chỉ có thể như vậy.
Từ Tư Tư nhìn Thẩm Nghiệp, cười nói: “Chị làm cho cậu đầu cá hấp ớt băm nhỏ, chờ cậu trở về là có thể ăn.”
Chị Tư tay nghề nấu ăn cũng không tệ lắm, đầu cá hấp ớt băm nhỏ là chị ấy lấy đến ra tay một đạo đồ ăn.
Trước mắt Thẩm Nghiệp, trong nhận thức của thiếu niên chị Tư rất thiện lương, chẳng sợ hiện giờ khi kết hôn, chân chính trưởng thành, làm việc cũng như cũ. Hiện tại chị Tư cũng coi như là chị Thẩm Nghiệp, đương nhiên được khen thưởng cho cậu.
Nghe thấy có đầu cá hấp ớt băm nhỏ, Thẩm Nghiệp tâm tình lúc này mới tốt hơn một chút.
Cậu cùng Diệp Trạch nắm tay đi đến phòng khách, bỗng nhiên nhìn thấy tấm bảng mà nhóm người Từ Tư Tư treo ở đó
Thẩm Nghiệp: “……”
Được rồi…, một chút tâm tình tốt khi nhìn thấy tấm bảng này lại không có nữa. Thay vào quá là sự cạn lời trầm trọng
Diệp Trạch ôm sát cậu: “Tôi kêu quản gia gỡ đi.”
Thẩm Nghiệp nghĩ nghĩ, nói: “Ngày mai rồi gỡ xuống đi.”
Ngày kia trong nhà sẽ tổ chức yến hội, tấm bảng này khẳng định là không thể treo ở đây được.
Diệp Trạch thật sâu mà liếc cậu một cái: “Vì sao phải đợi đến ngày mai?”
Thẩm Nghiệp hiểu biết tâm tư nam nhân của cậu, cười hì hì ôm lấy eo nam nhân: “Hàng đêm vui vẻ, em cảm thấy cái này chúc phúc khá tốt.”
Diệp Trạch bật cười, hôn hôn trán cậu một cái: “Được, vậy ngày mai gỡ xuống.”
Hai người ngọt ngọt ngào ngào trong xe.
Thẩm Nghiệp dựa lên người Diệp Trạch, nhìn xe chạy ra khỏi nhà cũ Diệp gia, nhìn ánh mặt trời xuyên thấu qua xanh um tươi tốt lá cây đánh vào trên cửa sổ, trên mặt cười liền không thể nào kéo xuống được.
Thời tiết rất oi bức, mặt trời treo trên mảng trời quang đãng, toả ra luồng nhiệt gay gắt lại thêm phần chói mắt, nhưng Thẩm Nghiệp không cảm thấy khó chịu, bởi vì trái tim được xoa dịu bằng sự ngọt ngào.
Cậu thưởng thức ngắm nhìn chiếc nhẫn trên tay người đàn ông tuấn tú này, lại đem tay chính mình cùng tay nam nhân đặt ở cùng nhau, hai chiếc nhẫn cũng nằm ở bên nhau, thấy thế nào đều xem không đủ.
Diệp Trạch ánh mắt ôn nhu, nhẹ nhàng khoác lấy eo Thẩm Nghiệp: “Còn đau không?”
Thẩm Nghiệp lắc đầu, bỗng nhiên một cái xoay người, ngồi vào nam nhân trên đùi: “Chú, chúng ta khi nào thử xem làm ở trong xe nha.”
Cậu không thể nào quên ngày hôm qua ở trên xe đột nhiên nam nhân không làm tiếp.
Diệp Trạch duỗi tay sờ sờ tóc của cậu, không có lên tiếng.
“Sao vậy, anh không muốn sao?” Thẩm Nghiệp ngửa mặt nhìn anh.
Nhìn đôi mắt của đứa nhỏ này sáng lấp lánh, phảng phất cất giấu toàn bộ sao trời.
Diệp Trạch yến hầu khẽ nhúc nhích, thanh âm khàn khàn nói: “…… Đừng trêu tôi.” Bằng không hiện tại liền đem đứa nhỏ này làm ngay lập tức.
Thẩm Nghiệp cảm giác được nam nhân biến hóa, nhịn không được cười rộ lên, đụng lên thân nam nhân: “Biết rồi, chúng ta đi trước làm chuyện chính đã.”
Chờ lát nữa về nhà, có thể ở trên đường thử xem.
Cậu tưởng tượng cũng thấy kích thích rồi.
Diệp Trạch không có hé răng, lại đem eo cậu bóp càng chặt hơn.
Qua ước chừng nửa giờ, dưới sự chỉ huy của Thẩm Nghiệp tiến vào một tiểu khu nhìn rất cũ
Vệ sị đi đến bên hai người, nhỏ giọng hướng hai người giải thích: “Nơi này tiền thuê nhà rẻ, ở những khu khác đều là những người làm thuê.”
Lời này không có ý tứ kỳ thị, sự thật chính là cái mảnh đất trong thành thôn này không có bị phá dỡ hay di dời gì cả, bởi vì tiền thuê nhà so với xung quanh khác khu khác thì giá cả thuê phòng ở đây thấp rất nhiều, rất nhiều nơi khác người làm công ở tại nơi này, thậm chí có một ít bạch lĩnh cũng ở chỗ này thuê phòng.
Thẩm Nghiệp truy tìm tung tích của lá bùa kia mà tìm được cô gái ở khu 18 phòng 601, tòa nhà số 02, cậu lập tức cùng Diệp Trạch hướng bên kia đi đến.
Đi được nửa đường, cậu bỗng nhiên nhíu mày: “Không xong!”
Cậu ngày hôm qua đã để lại lá bùa lên trên người của cô gái ấy nhưng hiện giờ nó sắp hết hiệu lực mất rồi, mà cậu cũng cảm nhận được cô gái đó đang gặp nguy hiểm.
“Chúng ta nhanh đi qua đó thôi, cô ấy khả năng đã xảy ra chuyện.” Thẩm Nghiệp nói với Diệp Trạch.
Diệp Trạch ừ một tiếng, cùng cậu tăng tốc bước chân hơn.
Hai người tìm được tòa nhà 02, khu 18, phía dưới có chút dơ dáy bẩn thỉu, dừng lại một chút sẽ thấy có vài chiếc xe điện cùng xe đạp, góc tường còn chất đống rác. Lối đi trong hành lang cũng đen sì, khi hai người đi lên cầu thang lầu trên bỗng nghe thấy thời điển phát ra âm thanh, đỉnh đầu có thể thấy một ít ánh sáng chóp tắt của đèn điện, ánh sáng chiếu vào bức tường trắng, trên đó loang lổ ố vàng, càng có vẻ nơi này rất cũ nát.
Thẩm Nghiệp lúc trước có đi chợ bán thức ăn, nhưng thật ra gặp qua những hoàn cảnh tương đối dơ rồi, nhưng Diệp Trạch từ nhỏ cẩm y ngọc thực, đây cũng là lần đầu tiên đặt chân đến nơi này. Ngay cả thôn Lê Sơn lần trước cũng không tồi tàn đến mức này.
Nhưng anh mày cũng không nhăn một chút, mắt nhìn thẳng cùng Thẩm Nghiệp hướng trên lầu đi.
Thẩm Nghiệp bước chân phi thường nhanh, lại còn không quên nâng tay nam nhân lên hôn một cái, cho nam nhân khen thưởng.
Vị hôn phu của cậu…… Không đúng, hiện tại là chồng cậu…… Chồng cậu thật là người tốt nhất trên thế giới!
Diệp Trạch mặt mày cong lên, trở tay nắm chặt Thẩm Nghiệp.
Hai người mới vừa đi đến lầu 3 chỗ góc rẽ, chỉ nghe thấy trên lầu thanh âm của một cô gái giống như tiếng thét thống khổ chói tai làm người ta đau đầu, còn có thanh âm của nam nhân chửi ầm lên.
“Quả nhiên đã xảy ra chuyện!” Thẩm Nghiệp chạy nhanh hơn thi triển thuật phát cách không, tránh cho sự tình phát sinh càng thậm tệ hơn.
Cái này cỡ nào sao có thể thua thiệt lá bùa theo dõi ngày hôm qua được, lá bùa dù sao cũng là do Thẩm Nghiệp tự tay vẽ lên mà, cùng cậu đương nhiên là có cảm ứng, cậu có thể làm lá bùa tiếp tục che chở cho cô gái kia.
Bọn họ nhanh chân hơn, nhanh chóng đến đến lầu sáu.
Liền thấy cô gái ngày hôm qua bị một nam nhân thân hình cường tráng nắm tóc hướng cửa sổ đẩy, một chân lộ ở bên ngoài, hơn nữa nam nhân nắm đấm còn liều mạng hướng trên đầu cô gái đánh một cái, trong miệng đang mắng mắng ác liệt: “Tiện nhân, ai cho mày chạy a! Tao xem mày chạy đi đâu! Mày là cháu của tao, mày chạy tới đâu, tao đều có thể bắt được mày!”
Cô gái bị đánh đến mặt mũi bầm dập, tròng mắt cũng đã trắng dã, thoạt nhìn tựa như tùy thời sẽ bị đánh chết.
Thẩm Nghiệp đánh một lá bùa vào người gã đàn ông kia.
Đối phương bị lá bùa khống chế, cô gái được thả xuống, lập tức lùi ra sau vài bước.
Cô gái kia bị buông ra, thân thể đứng không vững, dọc theo tường ngã trên mặt đất, cả người cuộn tròn rúc vào một chỗ, lẩm bẩm mà nói: “Đừng đánh…… Đừng đánh……”
Cô ấy nức nở mà khóc lóc, có thể là bởi vì bị đánh đến quá nhiều, không có nhiều sức lực, thanh âm nhỏ xíu đến mức giống như muỗi kêu. Cô gái ấy toàn thân đều bị đánh sưng lên, cả người đều là vết thương tím tím xanh xanh, trên cổ có một vết thương rất sâu, nhìn thấy cực kỳ ghê người. Đầu gối nơi đó hình như cũng bị đánh gãy, bởi vậy nên mới nãy không thể đứng vững.