Chương 18: Rượu Vang Đỏ Trên Áo
“Xin chào, tôi là Hoài Vân, rất vui vì cậu Sa đã dành thời gian đến đây.”
Sa mỉm cười chào lại, cùng Hoài Vân và quản lý đi vào bên trong.
Buổi triển lãm về thiết bị y tế của tập đoàn Tâm Minh thu hút rất nhiều nhà đầu tư, giới doanh nhân lẫn các bác sĩ nổi tiếng. Tập đoàn Tâm Minh vốn đã rất lớn mạnh tại thị trường Việt Nam và châu Á, nay bắt đầu phát triển tại châu Âu. Chủ Tịch Trịnh Tùng Quân, người kế thừa tập đoàn Tâm Minh cũng chính là người đứng ra tổ chức buổi triển lãm ngày hôm nay.
Anh từ Việt Nam đến đây, đặt biết bao nhiêu tâm huyết nhằm tìm kiếm nhiều khách hàng tiềm năng lẫn các nhà đầu tư lớn trên thế giới. Bản thân Sa không hề biết Trịnh Tùng Quân chính là người đứng đằng sau cuộc triển lãm. Khi bọn họ vừa bước vào sảnh lớn, đụng phải mặt anh, cậu ngạc nhiên đứng khựng tại chỗ, khiến quản lý đi phía sau suýt chút nữa đâm sầm vào cậu.
Mới hôm qua người này vừa mới dùng những lời lẽ tàn nhẫn đối với cậu, trái tim đau vẫn chưa nguôi ngoai. Đối mặt anh lần nữa, cơn đau lại nhói lên đến xây xẩm mặt mày. Như một phản xạ, cậu vội vã quay đi tránh mặt anh. Nhưng Sa đã chậm một nhịp, anh vừa kịp nhìn thấy cậu, thoáng kinh ngạc, rồi bước lại gần, dùng thái độ chán ghét nói:
“Lại là cậu? Vẫn còn chưa từ bỏ ý định theo đuôi tôi à?”
Quản lý đi phía sau nghe Tùng Quân nói với Sa bằng giọng điệu khinh thường, dù không hiểu lý do nhưng bỗng nổi cơn tam bành. Hắn đối với Sa không chỉ là một quản lý, mà còn là một người anh cả, tự dưng một tên ất ơ ở đâu nhào ra, nói cục cưng của hắn là kẻ theo đuôi đàn ông, có ai mà chịu bỏ qua cơ chứ!
Nhưng chưa kịp để quản lý có cơ hội lên tiếng, Hoài Vân đã chạy lên phía trước, đỡ lời:
“Chủ Tịch à, chắc có gì đó hiểu lầm rồi. Cậu Trường Sa là một nghệ sĩ vĩ cầm ở nước ta. Anh không nghe nhạc nên không biết, cậu ấy vô cùng nổi tiếng, không chỉ ở Việt Nam, mà còn trên toàn thế giới. Tình cờ tôi biết cậu ấy lưu diễn tại Ý, nên cũng đánh liều mời cậu ấy đến biểu diễn trong buổi triển lãm.”
Tùng Quân liếc nhìn Sa, rồi tới Hoài Vân. Nụ cười trên mặt tắt ngúm, đổi lại là một ánh mắt sắc lẹm, lửa giận trào lên:
“Cô không biết là bình sinh tôi ghét nhất tiếng đàn violin? Thứ âm thanh chát chúa, vô vị ấy có gì là hay? Hoài Vân à, cô vào công ty bao lâu rồi? Không ai bảo với cô điều tối kỵ nhất của tôi là gì sao?”
Hoài Vân nghe đến đây bỗng giật thót mình, quả nhiên cô không hề biết chuyện này. Cô không nghĩ tới trên đời lại có người ghét tiếng đàn violin đến vậy.
Sa đứng kế bên nghe người nọ tỏ thái độ căm ghét violin, không muốn tin vào tai mình. Cậu những tưởng hôm qua trong lúc nóng giận nhất thời anh mới nói những lời gây tổn thương, nhưng không ngờ, đó lại là những lời nói thật lòng, chân thật đến tàn nhẫn.
Tùng Quân mang tình yêu mãnh liệt đối với âm nhạc, đặc biệt là violin. Tùng Quân đã từng chống lại cha mình, bỏ nhà đi với giấc mơ mang tiếng đàn mình yêu thích ra khắp năm châu bốn bể. Tùng Quân từng xem violin là mạng sống. Vậy mà hiện giờ, chính miệng anh lại khẳng định bản thân căm ghét violin, không chỉ violin, anh căm ghét luôn cả cậu..
Hoài Vân cảm thấy vô cùng khó xử, đã lỡ mời thần tượng đến đây, giờ lại bị Chủ Tịch quở mắng, cô thực sự không biết mở lời với Sa như thế nào. Sa nhìn thấy sự bối rối trong mắt cô, cố gượng cười, hy vọng là không quá khó coi:
“Nếu Chủ Tịch đã nói vậy, thì tôi xin phép quay về. Không để anh phải nghe thứ âm thanh chướng tai từ cây đàn này.”
Nói rồi, cậu nhìn xuống cây đàn đang nắm chặt trong tay, tính quay lưng bước đi thì bị gọi trở lại:
“Khoan đã!”
Sa nghe tiếng gọi, bất giác quay đầu, Tùng Quân tiến đến gần cậu, nói:
“Tôi không muốn nghe violin, không có nghĩa là muốn đuổi cậu về. Chi bằng ở lại đây, tham quan cuộc triển lãm của tập đoàn Tâm Minh. Coi như hôm qua là do tôi đã hiểu lầm cậu.”
Quản lý nãy giờ chưa được nói câu nào, nghe anh buông lời sỉ nhục Sa, rồi mặt dày bảo cậu ở lại, nổi điên lao đến nắm lấy cổ áo của anh:
“Nè, anh đừng tưởng làm Chủ Tịch của một tập đoàn nổi tiếng thì muốn nói gì thì nói, làm gì thì làm nha!”
Tùng Quân mỉm cười:
“Tôi đang rất có thành ý, muốn mời cậu Sa ở lại, sau khi buổi triển lãm kết thúc, cùng dùng bữa tiệc nhẹ, xem như lời xin lỗi vì đã từ chối tiết mục độc tấu violin của cậu, và đã nói những lời hơi khó nghe..”
“Hơi khó nghe?” Sa thầm cười chua chát trong bụng: “Những lời nói tàn nhẫn, vô tình của anh như muốn lấy mạng em, làm em trọng thương rồi, chỉ là hơi khó nghe hay sao?”
Cậu thật muốn quát vào mặt anh như vậy, nhưng rốt cục lại nuốt ngược vào trong. Rồi cậu nhìn thấy nét mặt quản lý căng ra như dây đàn, chỉ cần chậm một giây thôi thì sẽ khiến hắn kích động đánh người, bèn lao tới can ngăn:
“Anh Nhật, ở đây có rất nhiều người. Nếu anh đánh anh ta, ngày mai chúng ta sẽ nổi tiếng nhất nước Ý đó.”
Hoài Vân đứng kế bên cũng vội vàng nói:
“Phải đó, phải đó. Lỗi là của tôi, xin anh đừng giận. Tôi thành thật xin lỗi hai người.”
Quản lý nhìn thấy nét mặt thành khẩn của hai người họ, miễn cưỡng buông tay. Hoài Vân thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Sa kéo tay quản lý, nói:
“Chúng ta đi thôi.” Rồi cậu quay sang Tùng Quân: “Cảm ơn anh đã có nhã ý mời. Nhưng có lẽ tôi không thể ở lại được. Thành thật xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
Dứt lời, cậu nhanh chóng kéo tay quản lý vẫn còn hậm hực bước đi. Nhưng cậu vừa mới xoay lưng lại, phía sau bỗng nghe tiếng thuỷ tinh vỡ.
Sa bất giác quay sang, thì ra có một người vô tình đụng trúng Tùng Quân, ly rượu vang trên tay hất lên áo anh. Do hốt hoảng mà người đó làm rơi ly vỡ tan trên nền gạch.
Sa nhìn thứ chất lỏng rơi vãi trên gạch trắng, rồi mắt hướng lên chiếc áo cũng bị vấy bẩn của Tùng Quân. Sắc màu đỏ tươi như máu làm tay chân cậu bỗng nhiên trở nên bủn rủn, lảo đảo muốn ngã. Cậu như thấy lại hình ảnh của Tùng Quân mười năm trước. Trên mặt, trên cổ anh, ngay cả quần áo cũng nhuộm đầy máu đỏ thẫm, dính lên trên người cậu, bám vào da thịt, tanh nồng. Kể từ ngày hôm ấy, mỗi khi thấy những chất lỏng có màu đỏ là tim cậu bắt đầu đập dồn dập, đầu óc choáng váng không thở được.
Hình ảnh Tùng Quân nằm bất động trên băng ca, mặt phủ khăn trắng hiện lên trong đầu. Sa không muốn phải chứng kiến việc ấy thêm một lần nào nữa. Cậu đứng nhìn anh trân trân, rồi như có một ma lực nào đó thôi thúc cậu nhào tới ôm chầm lấy anh trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Vẻ mặt đầy hoảng loạng, cậu lay mạnh anh, hét lớn:
“Anh không được chết! Anh không được bỏ em mà đi một lần nào nữa!”
Tùng Quân bị cậu bất ngờ ôm lấy, nói nhăng nói cuội, khó chịu nhíu mi. Chỉ là một vết rượu vang đỏ dính lên áo, mà lại khiến tên nhóc này bù lu bù loa làm rối loạn cả lên, đã thế còn trù ẻo anh chết này nọ. Không do dự, anh đẩy mạnh cậu ra, quát lớn:
“Tôi mời cậu ở lại, không phải để chèo kéo quyến rũ tôi! Nếu thèm đàn ông đến vậy, thì tại đây có rất nhiều người anh tuấn, thành đạt hơn tôi! Cậu biến đi cho khuất mắt! Đừng ở đó diễn kịch nữa!”
Sa bị anh đẩy ra ngã nhào, loạng choạng đứng dậy, chợt bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Nhưng cơn ác mộng này vừa tỉnh, cơn ác mộng khác lại ập tới. Cậu không còn biết phân biệt đâu mới là nỗi ám ảnh kinh hoàng nhất trong cuộc đời. Là lúc người mình yêu thương nhất không còn, hay là bị người ấy lãng quên, không những lãng quên, lại còn cực kỳ căm ghét mình. Tất cả là do đâu?
Mùa hạ năm ấy trôi xa tựa một khúc nhạc buồn. Lời hứa chở che nhau trong đêm giông bão như một giấc mộng thoảng qua. Người còn nhưng hồn đã phiêu dạt nơi chốn nào, chỉ sót lại những cơn mưa dài bất tận, lạnh lẽo, thê lương..
Trái tim cậu như bị ai đó bóp nghẹt, hô hấp khó nhọc. Lồng ngực như bị sức ép của đại dương làm cho muốn nổ tung. Thống khổ, nhục nhã, tuyệt vọng, Sa không còn muốn nghe bất kỳ âm thanh nào nữa. Cậu đưa tay ôm đầu, ôm ngực, đau đớn cong người lại. Cơ thể ngu ngốc không chịu nghe lời, như một con rối đứt dây, cậu ngã xuống sàn nhà, bất tỉnh.