Đại Đường Đinh Tử Hộ - Chương 30 - Tìm thuốc
Thường Hoan thấy dáng vẻ Nhạc Chức sau khi ra khỏi tẩm điện vội vã đi
đâu, bèn cung kính hỏi: “Tối nay Nhạc tiên sư không ở trong cung ạ? Chỗ ở dành cho ngài đã thu dọn xong cả rồi.”
“Không ở lại, ta phải ra
ngoài làm chút chuyện rồi mới trở về.” Nhạc Chức nhìn mắt Thường Hoan
nói: “Có phải Thường công công không? Nữ hoàng bệ hạ đã ngủ rồi, các
ngươi cứ ở bên ngoài trông coi là được, không cần vào điện.”
“Đây là ý chỉ của bệ hạ hay là…” Gần cả ngày trời không được gặp bệ hạ nhà mình Thường Hoan rất không yên lòng. Hôm nay bệ hạ quá khác thường,
không gọi người vào điện hầu hạ cũng đành, thế mà ngay cả Uẩn công chúa
tới cũng không chịu gặp, không biết đang bận rộn gì với vị Nhạc tiên sư
này.
“Đương nhiên là ý chỉ của bệ hạ. Công công nhớ lấy!” Nhạc Chức nói xong phất tay áo bay ra ngoài cung thẳng hướng Bắc Sơn.
Liêm Thủy trấn yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng chim chóc côn trùng kêu vang và lá cây xào xạc.
Đây là chuyện tốt, xem ra mấy lời tiểu đạo nói những ngày này không nên
động thổ Hoàng đế đều tin. Mấy hôm nay cũng là thời gian nàng dùng để
thuyết phục Hoàng đế đổi ý, cho nên nhất định không thể để cho Hoàng đế
biết chuyện gãy xương là do nàng tạo nghiệt. Nàng phải tranh thủ thời
gian tìm cách trị cho Hoàng đế, sau đó về kịp trước khi tiểu đạo cô hồi
cung.
Nàng nói với Hoàng đế xương là do chính Hoàng đế té gãy, nhưng tiểu đạo cô thì biết chuyện a!
Vì thời gian cấp bách, Nhạc Chức cũng không rảnh ngó tới chỗ ở cũ trên Bắc Sơn để đau buồn mà đến thẳng miếu thổ địa tìm Thổ Địa bà bà nghe ngóng
tin Dược Thảo thần gia gia. Dược gia là Tán Tiên, không ở cố định nơi
nào, lúc trước mời Dược gia đi Bắc Sơn ăn uống cũng đều nhờ Thổ Địa bà
bà đưa tin.
“Chức nha đầu trở về rồi đấy à!” Thổ địa bà bà sớm đã chờ trước cửa miếu thổ địa, Nhạc Chức vừa vào địa giới của bà là bà
biết ngay.
Nhạc Chức bay đến trước cửa miếu thổ địa, hàn huyên
đơn giản vài câu đã nói thẳng ý đồ đến: “Thổ Địa bà bà, bà có biết Dược
gia ở đâu không? Ta muốn tìm lão nhân gia hỗ trợ cứu người.”
Thổ Địa bà bà cười cười nhìn vào trong miếu thổ địa, không nói gì.
Dược Thảo thần rất trượng nghĩa, lo rằng sau khi Liêm Thủy trấn không còn ai ở thì miếu này cũng bị đoạn mất hương hỏa cho nên đã đi nơi khác xin đồ ăn đem về cho bà. Kỳ thật cũng không cần thiết lắm, những thổ địa hàng
xóm đều nguyện ý giúp đỡ, dù thế nào bà cũng không đói được. Bất quá
Dược Thảo thần đã có lòng thì bà cũng không tiện từ chối, liền mời Dược
Thảo thần ở lại miếu thổ địa cùng ăn uống hàn huyên cho qua ngày nhàn.
Đang ăn thì bỗng nhiên bà phát hiện Nhạc Chức trở về, liền cười nói với Dược Thảo thần: “Ngài tới khéo thật. Chức nha đầu cũng đang tới chỗ ta đấy!
Chắc sẽ tới ngay thôi.”
Bà vốn cho rằng Dược Thảo thần cũng cao
hứng khi thấy Nhạc Chức trở về, ai ngờ dọa lão đầu tử phun rượu đầy đất, trong chớp mắt liền biến thành cây cỏ tránh vào góc tường, phút cuối
còn dặn dò bà: “Nè bà Thổ Địa, giúp đỡ chút đi, tuyệt đối đừng nói cho
tiểu oan gia kia ta ở đây đấy.”
Thổ Địa bà bà giữ lời, thật sự không hề nói gì, chỉ dùng ánh mắt bán đứng thôi.
Nhạc Chức tâm lĩnh thần hội chỉ vào ngọn cỏ không đáng chú ý ở góc tường.
Thổ Địa bà bà che miệng gật đầu cười.
“Bà bà, từ sau khi người ta dọn khỏi Liêm Thủy trấn coi bộ cỏ dại trong
miếu này không có ai dọn dẹp ha.” Nhạc Chức cười xấu xa đi về hướng góc
tường, cao giọng nói với Thổ Địa bà bà: “Cảm phiền bà hỏi giúp ta xem
Dược gia đang ở nơi nào, ta sẽ ở ngay trong miếu này chờ tin, tiện thể
giúp bà dọn dẹp một chút, như quét lá dọn cỏ gì gì đó chẳng hạn.”
Dược Thảo thần sợ Nhạc Chức khí thế bừng bừng sẽ thật dùng tay nắm lão ta
nhổ ra tận gốc, vội vàng hiện ra nguyên thân, đáng thương ngồi xổm ở góc tường ôm tiểu nhân sâm tinh ánh mắt đề phòng nhìn Nhạc Chức nói: “Tìm
ta làm gì?”
“Nhờ ngài hỗ trợ cứu người. Ta bất cẩn vỗ gãy xương
người, không biết làm sao mới có thể nối liền được.” Nhạc Chức trừng đôi mắt to đánh giá bé nhân sâm tinh của nàng: “Ơ kìa? Hiếm khi mới thấy
Tiểu Bảo tỉnh dậy đó nha! Mau tới đây cho di di ôm một cái nào.”
Tiểu nhân sâm tinh cười hì hì giang tay nhỏ ra muốn chui vào lòng Nhạc Chức.
Dược Thảo thần đánh khẽ vào bàn tay tiểu nhân sâm tinh nói: “Hài tử xui xẻo ơi. Đừng qua đó nha con!”
“Ngài nói lời này cứ như ta xấu xa lắm vậy.” Nhạc Chức không vui bĩu môi.
“Chúng ta trở lại chuyện chính a, xương gãy thì sợi râu của Tiểu Bảo có
thể trị được không?” Bất quá hài tử bị cạo sạch tóc và lông mày vẫn chưa kịp mọc ra, nhìn cứ y như là cao tăng đắc đạo, vầng trán phát sáng muốn loá mắt. Nàng xích lại gần đưa tay sờ sờ, hình như mọc ra chút lông rồi nè? Thật là tốt quá đi.
Dược Thảo thần gạt bàn tay chôm chỉa của Nhạc Chức đang sờ đầu hài tử ra, đứng lên nói: “Ngươi tưởng Tiểu Bảo là vạn năng hả? Sợi râu của nó có thể giúp người ta tục khí, trị tỳ mấy
bệnh vặt không thành vấn đề. Nhưng thương cân động cốt thì không trị
được! Người kia xương cốt bị đả thương hay là gãy mất? Nếu chỉ bị đả
thương thì ngươi hao tổn chút tiên khí cũng trị được vậy.”
“Quả
thực là gãy mất rồi, co quắp trên giường không động đậy được, bị người
ta vịn xoay người ngồi dậy đều đau đớn khóc ròng.” Nhạc Chức sắc mặt
ngưng trọng, áy náy tự trách đều viết hết lên mặt. “Gãy rồi thì không
trị được sao?”
“Cũng không phải là không trị được. Chỉ cần dùng
hạt giống hoa nối xương thì dù xương có vỡ vụn cũng nối lành được.” Dược Thảo thần vuốt vuốt chòm râu dài nói.
Cục đá trong lòng Nhạc Chức cuối cùng cũng rơi xuống, có cách là tốt rồi. “Thế hạt giống hoa nối xương gì đó, ngài có không a?”
Dược Thảo thần trợn nhìn Nhạc Chức một cái: “Đương nhiên là có! Bất quá
không luôn mang theo bên mình mà cất ở nơi khác. Ngươi ở đây chờ đi, ta
đi lấy đồ tốt xong sẽ trở lại.” Nói xong ôm tiểu nhân sâm tinh muốn đi.
“Khoan.” Nhạc Chức cười cản đường Dược Thảo thần: “Dược Gia à, không phải ta
không tin ngài đâu! Chỉ là ngài phải tới lui bận rộn mà cứ phải ôm Tiểu
Bảo thì bất tiện quá nhỉ? Thôi cứ để Tiểu Bảo đây ta giữ giúp ngài một
lát!” Trong tay không có con tin nàng thật sự không yên lòng, Dược gia
làm người khá tốt chỉ là hay nuốt lời, tính tình cũng đặc biệt keo kiệt. Hạt giống hoa nối xương kia có vẻ là thứ hiếm, Dược gia chưa hẳn chịu
bỏ ra, ai biết được lão gia tử đi lần này có còn trở về hay không.
“Xú nha đầu! Ngươi dám nghi ngờ ta?” Dược Thảo thần tâm đều lạnh. Làm sao Chức nha đầu lại nhận ra lão muốn chuồn mất nhỉ?
Thổ Địa bà bà xem náo nhiệt hồi lâu bèn tới hoà giải, cười nói với Dược
Thảo thần: “Chức nha đầu sợ ông mang theo hài tử đi đường mệt mỏi. Chẳng qua nó hơi chanh chua một chút chứ không làm gì Tiểu Bảo đâu, có ta ở
đây mà ông vẫn chưa yên tâm sao?” Sau đó giang tay nói với bé nhân sâm
tinh: “Tiểu Bảo à, để bà bà bế được không con?”
Tiểu nhân sâm tinh chỉ vào Nhạc Chức bập bẹ nói: “Muốn di di bế.”
Nhạc Chức vội bay tới trước đón lấy hài tử từ trong tay Dược Thảo thần, giơ
lên nói: “Tiểu Bảo ngoan quá đi. Để di di dẫn Tiểu Bảo đi tắm nha? Cho
chút nước nóng rồi bỏ thêm chút cam thảo, can khương, bạch thuật, nghe
nói phàm nhân gọi cái này là tắm thuốc…”
Dược Thảo thần trừng
Nhạc Chức một cái: “Phàm nhân gọi cái này là canh nhân sâm! Ngươi có
giỏi thì bắt Tiểu Bảo đi nấu canh ta xem thử!”
Nhạc Chức xấu xa
liếm môi một cái, cười nói: “Nếu ngài không yên tâm thì về nhanh một
chút đi nha!” Nàng sợ Dược gia đi một lần mấy năm trời đến khi mộ Hoàng
đế cỏ mọc cao hơn đầu người mới trở về. Đến lúc đó không những thuốc
không xin được mà còn biến thành bà mẹ trẻ mòn mỏi chờ người.
“Được được được! Thật là hết cách với ngươi. Ra ngoài gây họa mới nhớ đến ta, mấy chuyện tốt sao không nhớ đến ta đi?” Dược Thảo thần lắc đầu thở phì phò bỏ đi lấy hoa nối xương. Tim lão đau đớn biết bao, hạt giống hoa
nối xương lão chỉ có tổng cộng hai hạt thôi a!
*
Gian phòng trong khách điếm đã đốt đèn lên.
Cù Thanh Liên vung tay lên, gỡ bỏ thuật chướng mục trên mắt Mạc Điệp, bất quá không cởi trói cho nàng.
Mạc Điệp ở trong đêm đen hồi lâu, đột nhiên trông thấy ánh nến đôi mắt còn
chưa kịp thích ứng, cúi đầu chớp chớp mắt vài cái. Trên đường tới khách
điếm, nàng có thể cảm nhận được những người đi đường thoáng qua, có thể
nghe được tiếng phố xá ồn ào quanh khách điếm, chỉ không nhìn thấy cũng
không động được càng không thể lên tiếng. Hiện giờ tuy vẫn không thể
động đậy nhưng dù sao vẫn nhìn thấy được.
“Ngươi biết Lương Bẩm
Thiên bế quan ở đâu không?” Cù Thanh Liên cúi đầu thổi thổi chén trà,
nhấp một hớp trà nóng hổi, sau đó hững hờ nhìn về phía Mạc Điệp. Đối với hắn điểm đáng giá duy nhất của Mạc Điệp chính là — nói cho hắn biết
nơi Lương Bẩm Thiên bế quan. Hắn càng động thủ sớm càng dễ dàng đắc thủ, chờ Lương Bẩm Thiên xuất quan lại có thêm nhiều người giúp đỡ thì đã
quá muộn. Lương Bẩm Thiên dù sao cũng là Thái Sử Lệnh đương triều, quyền thế ngợp trời, có thể nhất hô bách ứng nhân sĩ trong giới đạo môn.
“Biết.” Mạc Điệp tay bị trói dựa lưng vào tường trầm tĩnh nói.
Cù Thanh Liên giương mắt nhìn Mạc Điệp nói: “Biết thì nói đi! Đừng ép ta
nặng tay với một đứa nhỏ như ngươi.” Hắn và Mạc Điệp cũng không có thù
hận gì, muốn giết Mạc Điệp chẳng qua là muốn tuyệt sư môn của Lương Bẩm
Thiên, tiện thể tổn thương trái tim tiểu Hoa yêu. Người nhất định phải
giết, tra tấn thì không cần, đương nhiên điều kiện tiên quyết là đứa nhỏ này phải thức thời.
Mạc Điệp ngậm chặt miệng không chịu nói
tiếp. Nàng có thể nói gì đây? Sư phụ đã qua đời là chuyện không thể nói, sợ sư thúc chỉ là phụ, sợ nhất là những kẻ kiêng dè sư phụ mới không
dám gây sóng gió sau khi nghe được phong thanh sẽ trở nên không kiêng nể gì cả.
“Ngươi cảm thấy ta sẽ không ra tay với ngươi sao?” Cù
Thanh Liên bỗng ném chén trà, rút trường kiếm ra kề ngay cổ Mạc Điệp
nghiêm nghị nói: “Rốt cuộc Lương Bẩm Thiên trốn ở đâu bế quan?”
Ục ục ục… Mạc Điệp ngoài miệng không nói tiếng nào nhưng bụng lại kêu
vang, nàng ngẩng đầu nhìn Cù Thanh Liên ngoan ngoãn nói: “Sư thúc, ta
đói bụng. Dù gì ngài cũng không bỏ qua cho ta thế thì để ta làm con ma
no có được không? Khi còn bé ta sợ đói, không muốn chết lại phải bị
đói.”
Khóe miệng Cù Thanh Liên giật giật. Hắn nhớ tới mười mấy
năm trước Mạc Điệp gầy nhom như con khỉ, thích nhất níu tay áo hắn ngọt
ngào réo “sư thúc sư thúc” không ngừng. Hắn đột nhiên cảm thấy, dù mình
có hỏi ra được đáp án cũng chưa chắc hạ thủ với Mạc Điệp được. Lương Bẩm Thiên đã từng giễu cợt hắn quá mức nương tay nhân từ, chú định khó
thành đại sự.
Lúc này ngoài cửa chợt vang lên tiếng đập cửa…
Mạc Điệp biết người tới ngoài cửa là ai, nàng đã vẽ bùa lên cổ tay hoa yêu
nãi nãi, chỉ cần hoa yêu nãi nãi cách nàng trong bán kính mười bước là
có thể cảm ứng được ngay.
“Cứu –” Mạc Điệp vừa định hô cứu mạng, nhưng nhanh như chớp sư thúc Cù Thanh Liên đã móc bùa bịt miệng ra
phong bế miệng của nàng, sau đó nhấc nàng ném lên trên giường rồi buông
cái màn dày cộm xuống.
A Trản dựa vào cửa, lười biếng nhìn Cù
Thanh Liên nửa ngày mới ra mở cửa nói: “Mở cửa gì mà lâu lơ lâu lắc, sao thế? Trong phòng có ai à?”
“Sao ngươi lại tới đây?” Cù Thanh Liên không nắm chắc được tiểu hoa yêu tới vì mình hay là vì nha đầu Mạc Điệp kia.
“Hôm nay không phải thấy ngươi thi rớt ở Huyền Đô sao? Sợ ngươi khổ sở nên
cố ý đến nói chuyện tâm tình với ngươi.” A Trản đi vào trong, giả vờ như không có việc gì liếc mắt nhìn về phía giường. Tiểu đạo cô sao lại ở
trong phòng đạo sĩ thúi? Lúc nàng còn ở ngoài cửa đã ngửi thấy mùi của
tiểu đạo cô, kỳ lạ thay, trên người đứa nhỏ Mạc Điệp này lại có một dị
hương kém may mắn, thật xa đã nghe thấy rồi.
==vote đi nè==
Chu mi ngaaa~ Ét Ô Éttt~
Giải cứu Điệp đầu đất đi Trản tỷ ơi