Chương 47 - Thay đổi
Thương Kính vẫn chưa muốn về Đằng vương phủ, nàng muốn ở lại chỗ này của A Trản. Và nàng càng muốn dò nghe Sơn Thần A Chức ở trong cung làm gì,
và có quan hệ thế nào với Hoàng đế.
Nàng muốn làm Hoàng đế là vì
muốn lợi dụng quyền lực của hoàng đế tìm người, tiện thể cải thiện một
chút tình cảnh yêu quái khổ cực bị người người kêu đánh. Nhưng bây giờ A Chức đưa nàng vòng tay, lần này dù là Lương Bẩm Thiên có xuất quan cũng ngửi không thấy nàng ở nơi nào, còn những con yêu khác có sống thế nào
cũng không liên quan tới nàng.
Nếu như A Chức có thể thuyết phục Hoàng đế hỗ trợ tìm người thì nàng cũng không nhất định phải giết Hoàng đế, muốn làm vua về sau còn rất nhiều cơ hội. Với nàng mà nói, bằng hữu trân quý hơn hoàng vị nhiều.
Đương nhiên Lương Bẩm Thiên vẫn phải giết, bằng không trong lòng không an tâm được!
“A Trản, sao muội lại quen biết tiểu đồ đệ của Lương Bẩm Thiên a? Nhìn
quan hệ của các người cũng không tệ lắm nha.” Thương Kính thật sự giật
mình.
Yêu và đạo quen biết nhau cũng không có gì kỳ quái, tỉ như A Trản quen biết Cù Thanh Liên thì nàng không bị kinh sợ chút nào. Nhưng
mới rồi nha đầu kia là tiểu đồ đệ như hình với bóng với Lương Bẩm Thiên
a! Yêu chán sống mới dây dưa gần Lương Bẩm Thiên nha? Dù là nàng cũng
chỉ dám tới phá Đằng vương phủ, căn bản không dám tới gần hoàng cung,
ngay cả mặt Hoàng đế cũng chưa thấy qua, lúc Lương Bẩm Thiên không bế
quan nếu để Hoàng đế bắt gặp gọi đến một cái thì nàng cũng không tránh
kịp.
A Trản nhớ lại Bắc Sơn hôm đó, cười nói: “Tiểu đạo cô là ân
nhân cứu mạng của ta và A Chức, nếu không có nàng, hai ta đã sớm chết
trong tay đạo sĩ điên.” Mới qua một đêm, nàng đã vô cùng tin tưởng
Thương Kính. Ai bảo các nàng tụm lại cùng làm chuyện xấu chứ? Muốn xây
dựng lòng tin thì cùng nhau làm chuyện tốt cũng chẳng ‘hiệu quả’ thế
này.
“Hả? Sao lại như vậy? A Chức là thần tiên, muội thì có vòng
tay cơ mà.” Thương Kính ghé vào trên giường tay chống má vẻ mặt hiếu kì, hai bàn chân trần không an phận giơ lên đá tới đá lui. Nàng hiếu kì
không biết làm sao Lương Bẩm Thiên lại phát hiện A Trản, càng hiếu kỳ
Mạc Điệp làm thế nào cứu được người.
A Trản kể sơ qua chuyện hôm
đó, nhưng cũng không đề cập tới chuyện Lương Bẩm Thiên đã qua đời, chỉ
nói bị trọng thương, được Mạc Điệp đưa về cung. Nàng nghĩ chuyện Lương
Bẩm Thiên đã chết ắt Thương Kính đã biết rồi, dù sao Cù Thanh Liên đã
biết.
Thương Kính gật đầu nói: “Ta còn buồn bực hắn tại sao bỗng
nhiên lại bế quan gì đó, hóa ra là bị trọng thương ở chỗ muội…” Nàng
có chút oán trách nhìn về phía A Trản nói: “Muội cũng thật là, thả hắn
hồi cung không phải thả hổ về rừng sao? Dựa vào tính tình của Lương Bẩm
Thiên, trừ phi chết hoặc phế, nếu không sau khi xuất quan sẽ là mối họa
lớn.”
“Đạo sĩ thúi không nói cho tỷ biết là Lương Bẩm Thiên đã
chết rồi sao?” A Trản càng giật mình. “Bế quan chỉ là ngụy trang thôi.
Ta thấy đạo sĩ thúi dù đã hứa giữ bí mật nhưng chí ít sẽ nói cho tỷ biết chứ.” Xem ra cặp đồng minh này không được vững chắc lắm à nha!
“Chết rồi?” Thương Kính bỗng nhiên bật dậy. Chẳng lẽ trước đó tiểu thổ địa vẫn luôn nói thật?
“Đúng. Bị một chiêu cuối của ta hạ sát.” A Trản nghiêm mặt nói: “Ta biết tỷ
muốn giết Lương Bẩm Thiên, cho nên không đành lòng giấu diếm tỷ. Nhưng
chuyện này chỉ nên dừng lại ở tỷ, đừng để truyền ra bên ngoài. Trận
nhiễu loạn một trăm năm trước tỷ còn nhớ chứ?”
Trong lòng Thương Kính tràn đầy nghi hoặc. Một trăm năm trước? Lúc ấy nàng còn ở trên trời mà!
“Đạo sĩ điên là ác mộng của hai chúng ta, nhưng với phàm nhân mà nói thì lại là phúc khí.” A Trản cảm khái nói.
“Lương Bẩm Thiên chết rồi, vậy sao Hoàng đế còn sống?” Thương Kính cũng không
gạt A Trản, nói sự tình đã biết ra: “Chắc muội không biết. Hoàng đế Lý
Chiêu khi còn bé lâm bệnh nặng, Lương Bẩm Thiên dùng yêu đan mới miễn
cưỡng bảo vệ cái mạng nhỏ của nàng, nhưng yêu đan kia phàm nhân không
thể chịu được, cần phải có Lương Bẩm Thiên trấn trụ mới được.”
“Chuyện trong cung, sao tỷ lại biết đến rõ vậy?” A Trản hỏi.
Thương Kính cười nói: “Nhiều năm trước ta vừa tới… Vừa tới Trường An, yêu
quái đầu tiên quen biết đã bị Lương Bẩm Thiên bắt đi luyện đan.” Khi đó
nàng còn không muốn làm Hoàng đế, còn đang ngây ngốc đi từng nhà tìm
người. Mãi sau vẫn không tìm được, mới lục tục ngo ngoe quen biết một
chút yêu, đáng tiếc những yêu kia hoặc là chết trong tay Lương Bẩm
Thiên, hoặc là chết trong tay đạo sĩ khác. Nàng là Thiên Sát Cô Tinh
sao? Ở gần ai là khắc người đó. Mặc dù những yêu kia không mấy hợp với
nàng, dù chết nàng cũng không thấy đau lòng. Nhưng chuyện như vậy tuyệt
không thể lại xảy đến với A Trản! Nàng siêu thích A Trản.
“Khó
trách tỷ muốn giết hắn.” A Trản đau lòng nhìn qua miễn cưỡng vui cười
nói với Thương Kính: “Chuyện Yêu đan ta cũng có nghe nói. Sở dĩ Hoàng đế còn sống, là nhờ A Chức đang giúp nàng. A Chức nhà ta cũng là đạo sĩ
mà! Lại nói cũng do hai ta nợ tiểu đạo cô người ta.” A Trản dừng một
chút, nhìn về phía ngoài cửa sổ cười to: “Thật là không nhắc thì thôi,
vừa nhắc đã thấy mặt, đã tính qua đây sao còn nhọc nhằn tiểu đạo cô phải đi một chuyến?”
Thương Kính cũng dời mắt về phía ngoài cửa sổ.
Nàng từng nhìn thấy Nhạc Chức ở xa xa, lúc ấy chỉ cảm thấy là một người
rất hoạt bát lanh lợi, hôm nay nhìn kỹ mới thấy tiểu sơn thần này trông
thật sự đáng yêu. Mặt nho nhỏ, mắt tròn trịa, miệng chúm chím, vẻ mặt
ngây thơ đơn thuần.
“Trong cung ta vào không được, còn tưởng rằng không có cơ hội gặp mặt nói lời cảm tạ nữa đây!” Thương Kính đi đến bên cửa sổ, duỗi tay đeo vòng nắm Nhạc Chức nói: “Ta là Thương Kính. Chuyện vòng tay rất cám ơn muội.”
“Không cần khách khí. Ta là… Ta là
Nhạc Chức.” Nhạc Chức đột ngột bị người ta chạm vào, đối phương lại còn
là đại mỹ nhân, có chút nhạy cảm rút tay về, xấu hổ dời ánh mắt nhìn về
phía A Trản nói: “Nghe tiểu đạo cô nói đêm qua trong thành Trường An
chết rất nhiều đạo sĩ, không phải tỷ làm chứ?”
“Là ta làm.” A
Trản nói rất bình tĩnh, ánh mắt vẫn luôn nhìn tới cái tay Nhạc Chức mới
vừa rụt về. Cục đá ngốc từ lúc nào lại trở nên khó chịu như vậy? Bị
Thương Kính đụng cái tay thôi mà, có gì đáng phải né tránh chứ?
Nhạc Chức thở dài thật sâu, ngồi xuống bên giường có chút thất vọng nói với A Trản: “Ta cũng đoán được. Tiểu đạo cô muốn tìm Đồ Chu nghe ngóng chuyện này, bị ta nói bừa cho qua rồi.”
Thương Kính còn đứng, xin lỗi
phất phất tay nói: “Còn có ta nữa.” Nàng cũng không phải thật sự biết
lỗi, nhưng ở trước mặt Nhạc Chức tốt xấu gì cũng phải làm bộ một chút,
đừng để Nhạc Chức cảm thấy nàng làm hư A Trản. A Trản sẽ còn cần nàng
sao?
“Ta đoán cũng có cả tỷ.” Nhạc Chức bị sự thành thật của
Thương Kính chọc cười. “Hai tỷ tự dưng đi giết đạo sĩ làm gì thế? Giết
sạch đạo sĩ rồi, lỡ có yêu quái làm hại nhân gian thì hai người sẽ đi
bắt hả? Đừng thấy mấy năm nay thái bình, đều là nhờ đạo sĩ điên trấn áp
cả đấy. Nhanh như vậy đã quên tràng hạo kiếp* trăm năm trước rồi à? Ta
cũng không nhiều lời, Nhị lão cao tuổi rồi, có đại sự gì mà chưa từng
thấy qua, đạo lý gì mà không hiểu chứ? Cầu Nhị lão thu liễm một chút, có được không a?”
*tai ương dồn dập
“Được.” Thương
Kính cười gật đầu đáp ứng. Dĩ nhiên không phải hứa thật lòng, chỉ là dỗ
Nhạc Chức vui vẻ mà thôi. Nhạc Chức là yêu thành tiên thì đã không còn
là yêu, kỳ thật mặc kệ là người hay yêu, nếu bản chất bên trong có tâm
hại người thì dù thế nào cũng không thể thành tiên. Tỉ như Lương Bẩm
Thiên, dù đạo pháp lợi hại hơn nữa, nhưng bắt nhiều yêu như vậy cũng
không làm được thần tiên. Lại tỉ như nàng, ở trên trời được hưởng nhiều
tiên đan pháp khí, cũng không vào được tiên tịch. Cũng may chí nàng
không ở đó.
Nhạc Chức thấy thái độ Thương Kính tốt như vậy, lập
tức không còn lời để nói. Lần đầu gặp gỡ không quen không biết, nàng dựa vào đâu giáo huấn người ta?
A Trản có chút khổ sở nói: “Cục đá
chết dẫm. Muội đến chỉ vì chuyện này thôi hả? Gặp ta cũng không hỏi han
ân cần quan tâm xem ta sống thế nào, đêm hôm qua có bị thương hay không, vừa tới đã nhào vào dạy dỗ…”
“Bị thương cũng vừa lắm. Nếu tỷ
thật sự nhàm chán như vậy, muốn giết chi bằng giết phàm nhân xấu là được rồi.” Nhạc Chức ngoài miệng nói như vậy, ánh mắt lại bắt đầu dò xét A
Trản: “Không có bị thương chứ? Đừng dọa ta nha.”
“Không có. Còn tưởng là muội không quan tâm chứ!” A Trản thư thái cười.
Nhạc Chức trợn nhìn A Trản một cái, bỗng nhiên đổi thành khuôn mặt tươi cười vỗ vỗ bên giường dịu dàng nói với Thương Kính: “A Kính cũng ngồi đi!
Mới nãy thấy hai người trò chuyện vui vẻ như vậy, ta vừa đến đã làm hỏng cả bầu không khí.”
“A Chức nè, bây giờ mới khách khí với ta có
phải hơi trễ rồi không?” Thương Kính ngồi cạnh Nhạc Chức, tựa như thân
quen quàng lên vai nàng nói: “Hay là lúc dạy dỗ ta đã trở nên thân thiết rồi.”
“Đừng cố ý khích ta mà! Vừa rồi thật ra đã thu liễm bớt
rồi, đến lúc mắng người thật thì tỷ đừng có mà khóc.” Nhạc Chức nhún vai cười có chút không được tự nhiên. Nàng thật thích Thương Kính, vừa đẹp
vừa hào phóng lại thú vị, nhưng lạ làm sao nàng lại không muốn bị người
ta chạm vào. Trước kia nàng có tật xấu này đâu nhỉ?
Nhạc Chức
không muốn bị Thương Kính ôm, nhưng lại không tiện đẩy người ra, thế là
đứng lên thuận thế tránh thoát cánh tay Thương Kính nói: “A Trản, ta
thay đồ ở chỗ tỷ nha. Nhớ phải giặt giúp ta đó!”
“Muội ở trong
cung không ai giặt giũ cho sao? Muội hầu hạ Hoàng đế, ta hầu hạ muội,
thứ của nợ này!” A Trản cưng chiều trừng mắt nhìn Nhạc Chức một cái nói: “Trước khi đi nhớ mang nhiều đồ sạch một chút, xem lại thử còn thiếu gì nữa không? Mang theo cả đi, đừng để đến lúc đó lại phiền tiểu đạo cô
người ta chạy đi chạy về.” Nàng vừa nói vừa cảm thấy để cho tiểu đạo cô
chạy đi mấy chuyến cũng rất vui: “Hay là muội đừng mang theo gì cả.
Trong cung có phải là không có đâu, đừng để Hoàng đế người ta cảm thấy
như nàng bạc đãi muội.”
“Không phải không ai giặt, mà là không
muốn để cho bọn họ giặt. Tỷ giặt sẽ có hương hoa trên người tỷ, ta nghe
vào mới thấy an tâm.” Nhạc Chức nghịch ngợm chớp mắt vài cái, cất bước
ra sau tấm bình phong.
“Dừng lại!” A Trản lạnh lùng gọi Nhạc Chức lại. “Muội thay y phục mà cần tránh ta sao?” Cục đá ngốc biết thẹn
thùng, chuyện này không hề tốt đẹp gì cho cam.
“Thương Kính cũng ở đây chứ bộ!” Nhạc Chức nhìn Thương Kính, đỏ mặt nói.
Mặt Nhạc Chức đỏ lên, A Trản càng lo lắng hơn, nhưng không nói gì thêm.
Nhạc Chức đi ra sau tấm bình phong, vừa cởi đồ xuống định mặc đồ sạch vào,
cả người bỗng nhiên cứng đờ. Nàng không thấy gì, nhưng lại ngửi thấy.
“A –” Trong lúc bối rối Nhạc Chức tiện tay giật y phục che thân thể.
“Kêu la cái gì? Ta chưa thấy muội thay y phục bao giờ à?” A Trản dự cảm
trong cung xảy ra chuyện. Cục đá nhà nàng thay đổi, trở nên để ý thân
thể, trở nên có xấu hổ chi tâm. Tiểu hài tử để trần mông vắt chân lên cổ chạy khắp nơi sẽ cảm thấy xấu hổ sao? Sẽ không. Đó là chuyện chờ khi
trưởng thành, hiểu chuyện mới biết a. “Bây giờ muội muốn tự nói hay là
đợi ta hỏi?”
“Không biết tỷ đang nói gì hết á. Thật là, A Kính
cũng ở đây, ta chỉ cảm thấy tỷ cứ lo quan tâm ta mà lạnh nhạt với người
ta thì thật không hay.” Nhạc Chức cố làm ra vẻ tiêu sái lấy y phục che
trước người ra nói: “Nhìn thì cứ nhìn đi!”
Thương Kính vui vẻ xem náo nhiệt, dựa lên giường uống hoa lộ cười vang nói: “A Chức bớt lấy ta ra làm lá chắn đi nhé.”
“A Kính đáng ghét, còn không biết giúp đỡ người ta một chút a? Không
trượng nghĩa chút nào hết!” Nhạc Chức vừa cười nói với Thương Kính, vừa
nhanh tay mặc y phục.
“Ngừng!” Lúc đầu A Trản chỉ khoanh tay dựa
vào bình phong, bỗng nhiên đứng nghiêm dậy, há miệng run rẩy tay chỉ vào vết cắn trước ngực Nhạc Chức: “Đó là cái gì?”
Nhạc Chức cúi đầu nhìn thoáng qua, nghiêm túc nói: “Không có gì đâu, bị tiểu hoàng đế cắn ấy mà, sẽ nhanh tan hết thôi.”
“Hai người sẽ không…” A Trản nghĩ ngợi tìm từ. Dù sao cục đá cũng còn con
nít, có những từ tiểu hài tử không nghe được, nàng nghĩ nửa ngày cũng
không tìm được từ thích hợp, chỉ có thể hỏi: “Sẽ không ngủ chung với
nhau chứ?”
Nhạc Chức nhớ lại một chút, khẽ gật đầu như không có việc gì: “Đúng vậy a! Sao thế?”
“Còn sao thế???” A Trản thật sự bị chọc tức. Nàng sợ nhất là cục đá ngốc
ngay cả xảy ra chuyện gì cũng không biết, bị Hoàng đế ‘khi dễ’. “Ngoài
cắn ngực muội ra, nàng ta còn làm gì khác nữa không… Có đụng vào chỗ
nào khác…” A Trản rất ám chỉ liếc nhìn giữa hai chân cục đá ngốc.
“Còn có miệng. Tiểu hoàng đế lòng tham không đáy muốn cướp tiên khí của ta.
Nhưng chuyện vết cắn thì không trách nàng được, lúc dùng hoa nối xương
quả thực rất đau. Có phải tỷ đang nghĩ cái gì bậy bạ không? Cho là ta
ngủ chung với nàng thử cảm giác ăn mặn hả? Yên tâm đi! Xùy xùy.” Nhạc
Chức đã mặc xong y phục, cười tiến lên khoác tay A Trản.
“Cảm
giác ‘ăn mặn’ là cảm giác gì nữa? Những từ này muội nghe được từ đâu
đấy?” A Trản kinh sợ. Đây là tiểu thạch đầu đơn thuần nhà nàng sao?
Nhạc Chức tựa lên đầu vai A Trản nói: “Nghe Lạc An nói á.”
“Những lúc ta không có ở Bắc Sơn hắn đều dạy muội ba cái thứ vớ vẩn này hả?”
Trái tim A Trản tan nát, trong nháy mắt nhớ tới một chuyện nghiêm trọng
hơn. “Chờ đã! Muội mới vừa nói Hoàng đế lòng tham không đáy muốn cướp
tiên khí của muội? Thế nên nàng đã giành được tiên khí rồi?”
“Đương nhiên không đoạt được a!” Nhạc Chức cảm khái nói: “Cũng may là không
đoạt được! A Trản tỷ không biết viên yêu đan kia lợi hại cỡ nào đâu,
càng trấn càng mạnh, ta vào cung đã được bao lâu đâu? Vậy mà một trăm
năm đạo hạnh đã không còn. Ta đang nghĩ, nếu như…”
“Cái gì!!!” A Trản hoàn toàn bùng nổ. “Một trăm năm? Muội phế đi một trăm năm đạo
hạnh để cứu Hoàng đế? Nàng ta làm sao giúp muội hồi vốn được?” Nàng sai
rồi, nàng không nên để cục đá ngốc vào cung. “Không cho muội trở về nữa, Hoàng đế ta không cứu được, Bắc Sơn ta cũng không cần. Đến mai ta sẽ
dẫn muội ra ngoài dạo chơi, nhìn trúng ngọn núi nào cứ nói cho ta, ta ra mặt thương lượng giúp muội.”
“Ra mặt thương lượng á? Không phải
là ăn cướp trắng trợn đó chứ?” Nhạc Chức cười ngồi vào bên cạnh Thương
Kính nhìn về phía A Trản nói: “Ta cũng chỉ cho nàng một trăm năm thôi.
Nếu lại tìm không thấy cách đạo sĩ điên cứu nàng thì ta cũng hết cách.
Đúng rồi, đồ sau tấm bình phong tỷ thu dọn giúp ta, chẳng mấy lại phải
dùng. ” Ngụy chiếu để chung cùng đồ thay ra.
Thương Kính càng nghe càng hồ đồ: “Các người đang nói núi núi gì vậy?”
“Không phải Hoàng đế muốn dời cung đi Liêm Thủy trấn sao? Ta vào cung để tìm
cơ hội khuyên nàng bỏ ý niệm này đi.” Nhạc Chức cũng không gạt Thương
Kính.
“Nhưng A Trản nói là vì báo đáp ơn cứu mạng của Mạc Điệp nên muội mới vào cung mà?” Thương Kính vẫn không hiểu.
Nhạc Chức cười khổ nói: “Ta đã cứu Hoàng đế biết bao nhiêu lần rồi? Phía tiểu đạo cô sớm đã trả sạch.”
“Ra vậy a…” Thương Kính trầm tư một lát đột nhiên hỏi: “Vậy nếu Hoàng đế chết rồi, muội có buồn không?”
Nhạc Chức dừng lại. Nàng sẽ buồn sao? Buồn nha! Nhưng phàm nhân đều khó thoát khỏi cái chết mà?
“Có gì mà phải buồn khổ?” Nhạc Chức ngẩng đầu nghênh tiếp ánh mắt lo lắng của A Trản, ngữ khí kiên định nói.
Lần này Thương Kính đã hoàn toàn yên tâm. Đã không còn vướng bận thì nàng
sẽ động thủ. Nếu như A Chức chỉ muốn Bắc Sơn, tuyệt không để ý đến sống
chết của Hoàng đế, thế thì nàng sẽ giết chết Hoàng đế, đăng cơ làm vua
rồi trả lại Bắc Sơn cho A Chức không phải được rồi sao? Vẹn toàn đôi bên a!
Ha ha, chuyện này không thể nói ra trước, nàng muốn cho A Chức một kinh hỉ.