Đại Đường Đinh Tử Hộ - Chương 13 - Phạm luật trời
Bắc Sơn đã không còn là Bắc Sơn trong trí nhớ của A Trản nữa rồi.
Lúc nàng rời đi vẫn còn rất tốt, trở về lại không thấy miếu sơn thần đâu,
cây trên núi cũng bị chặt hơn phân nửa. Tận mấy chục người tụ trên Bắc
Sơn bận rộn, có đạo sĩ có công tượng, cây này nối tiếp cây kia ngã
xuống.
A Trản muốn biết nơi này đã xảy ra chuyện gì,
nhanh chóng dẫn Mạc Điệp bay đến miếu thổ địa, định tìm Thổ Địa bà bà
không gì là không biết nghe ngóng, kết quả Thổ Địa bà bà lại không có ở
trong miếu. Các nàng ngựa không dừng vó lại tiến đến Liêm Hà, kết quả
Lạc An cũng không biết chạy đi đâu. Xem ra chỉ có thể lên núi!
“Tiểu đạo cô, ngươi ở đây chờ ta, ta đi một lát sẽ về.” A Trản định tìm đám
khách không mời mà đến kia dò la, cái gì hỏi được thì hỏi, hỏi không
được thì đánh, không được nữa thì giết sạch.
Mạc Điệp
hiểu rất rõ tính tình hoa yêu, vị cô nãi nãi này giết người dễ như bỡn,
nàng nào dám thả người đi? “Người tính đi đâu vậy ạ?”
“Đi hỏi đám khốn kiếp kia xem là ai phái chúng tới!” A Trản nói xong phi thân toan đi.
Mạc Điệp vội ngăn đường nàng nói: “Cần gì phiền người phải tự mình đi, để ta đi hỏi giúp người nhé?”
Lúc hai người vẫn đang tranh nhau xem ai đi thì Thổ Địa bà bà bỗng nhiên từ dưới đất xông lên. “Trản nha đầu, ngươi về rồi đó hả.”
A Trản thấy là Thổ Địa bà bà, bước vội lên phía trước hỏi: “Sao bà lại không ở trong miếu vậy?”
“Miếu thổ địa lâu rồi không có ai đến, ta qua chỗ lão thái đầu bên kia ké chút hương hỏa.” Thổ Địa bà bà vui tươi hớn hở nói.
A Trản đưa mắt nhìn Liêm Thủy trấn hoàn toàn chìm trong im ắng, thần sắc
dần trở nên nặng nề. Nàng lo lắng hỏi Thổ Địa bà bà: “Nơi này đã xảy ra
chuyện gì? A Chức không làm sao chứ?”
“Không sao hết á! Hoàng đế muốn xây cung ở chỗ này của chúng ta, xem ra muốn san bằng Bắc Sơn. Chức nha đầu không phục nên tiến cung tìm Hoàng đế nói chuyện
rồi.” Thổ Địa bà bà cười chậm rãi nói: “Không khuyên nổi. Tính khí nó
bướng bỉnh như vậy, không ăn chút thua thiệt là không nhớ lâu.”
“Làm ta sợ muốn chết, muội ấy không việc gì thì tốt rồi.” A Trản thở phào
một hơi. Nhưng cục đá ngốc vào cung một mình cũng quá nguy hiểm, vạn
nhất bên cạnh Hoàng đế còn có người như đạo sĩ điên thì làm sao bây giờ? “Hoàng đế cũng thật là ăn no rửng mỡ, tự dưng nổi hứng xây cung làm gì? Tốt nhất là A Chức đừng có việc gì, bằng không ta không tha cho Hoàng
đế!”
Mạc Điệp đứng bên cạnh trong lòng nổi trống.
Chuyện bệ hạ muốn dời cung đương nhiên nàng biết, có điều không ngờ phúc địa tính ra lại ở Liêm Thủy trấn. Bệ hạ tuyệt đối đừng vì chuyện này mà kết thù với Sơn Thần bà bà a!
*
Sau
khi rời khỏi hoàng cung Nhạc Chức chưa vội về Bắc Sơn, nàng ngại đi lại
quá phiền phức, dứt khoát tìm khách điếm ở lại trong thành Trường An, dù sao ở nhà đã có Lạc An hỗ trợ trông chừng không có gì đáng lo.
Trường An quả là chốn phồn hoa, ở khách điếm mà cũng phải chờ đợi xếp hàng
trước quầy, nàng là người thứ ba, phía trước còn hai người nữa. Một
người bộ dáng thư sinh rất nhanh đã giao tiền đi lên lầu, chỉ còn lại
một đạo sĩ thân hình cao lớn.
“Khách quan, chung quy là tiểu điếm không cho thiếu nợ.” Chưởng quỹ vẻ mặt lạnh lùng.
Cù Thanh Liên có chút lúng túng: “Không phải thiếu nợ. Ngày mai lúc ta trả phòng nhất định sẽ thanh toán.” Lúc ở trước cửa vương phủ làm mình làm
mẩy lấy sĩ diện, thế mà quên mất trước đó dọc đường không phải lo nghĩ
tiền nong là bởi vì có người vương phủ đi theo. Hiện giờ một mình đi tới khách điếm mới biết khách điếm ở thành Trường An mắc như vậy, chút tiền trong túi hắn e là chỉ đủ gọi chén trà.
“Thế còn không phải cho ở chịu sao?” Chưởng quỹ chỉ vào bảng giá treo trên tường, nhẫn nại nói: “Vị đạo trưởng này, tiểu điếm có ghi giá công khai, ngài muốn ở trọ thì phải trả tiền trước, không ở thì cảm phiền nhường chỗ cho vị
khách quan phía sau đi nhé?”
“Chủ quán, ông xem nếu
không thế này đi. Bần đạo giúp ông xem phong thuỷ tướng mệnh, tiền
này…” Cù Thanh Liên có chút ngại ngùng. Hắn đã nói với người vương phủ ở tại khách điếm này, chỉ có thể mặt dạn mày dày xin nhờ chủ quán châm
chước cho.
Ghét bỏ trong mắt chủ quán quả thật sắp tràn ra tới nơi rồi.
Nhạc Chức chờ đến phiền, móc túi tiền nặng trĩu ra quăng lên quầy, nhìn chủ
quán nói: “Ta thanh toán giúp hắn.” Chút chuyện cỏn con mà lề mà lề mề,
phàm nhân đều có tính tình này sao? Một chút cũng không dứt khoát.
Cù Thanh Liên quay đầu nhìn Nhạc Chức, đầu tiên là sững sờ, sau đó ngượng
ngùng nói cám ơn: “Cám ơn tiểu nương tử trượng nghĩa tương trợ, ngày
khác Cù mỗ nhất định…”
“Không cần.” Nhạc Chức lấy lại túi tiền nhìn thoáng qua Cù Thanh Liên rồi đi lên lầu. Nàng không thích đạo sĩ, nếu không phải vận khí tốt được trở thành tiểu tiên thì đạo sĩ
này gặp nàng nhất định sẽ không nói hai lời rút binh khí ra chào hỏi.
Nàng dùng chút tiền này hoàn toàn là vì muốn bớt việc chứ không phải
muốn giúp đạo sĩ giải nguy.
“… Nhất định tương báo.”
Cù Thanh Liên nhìn bóng lưng Nhạc Chức nở nụ cười. Cô nương này thật là
có cá tính, có điều quần áo nam tử trên người nàng sao nhìn cứ quen quen thế nào ấy?
*
Vào phòng, Nhạc Chức
định thay đổi thành quần áo khô vừa mua. Nàng mặc bộ đồ của A Trản đầu
tiên là tắm mưa hơn nửa ngày, sau đó vào cung lại ngâm mình trong hồ
nước, đã sớm ướt không chịu nổi. Hoàng đế cũng vậy, vội vội vàng vàng
đuổi nàng đi, ngay cả dù cũng không đưa! Hẹp hòi chết đi được.
Vừa cởi y phục, Nhạc Chức cảnh giác dừng động tác, đột nhiên quay đầu lại nghiêm nghị hỏi: “Ai đấy?”
“Nhạc Nhạc của chúng ta làm Sơn Thần xong thì tính tình cũng ngày càng lớn
rồi.” Một giọng nói nũng nịu ôn nhu từ trên đỉnh đầu truyền đến.
Nhạc Chức ngẩng đầu nhìn lên, lập tức cười: “Linh Âm tỷ tỷ!”
Linh Âm hay còn gọi Linh Âm sứ giả, là người phụ trách truyền lời. Bởi vì
Địa Tiên như Nhạc Chức và Lạc An không thể tùy tiện lên trời, cho nên
bên trên muốn dặn dò gì đương nhiên không thể tự mình đến nhân gian phân phó, đều gọi sứ giả đến truyền lời.
Lần trước Nhạc
Chức gặp Linh Âm là lúc được phong làm Sơn Thần, trước đó nữa là lúc
nhập tiên tịch. Nói cách khác, sứ giả không phải đại sự sẽ không đến
nhà. Nhạc Chức âm thầm xoa xoa tay, chẳng lẽ lại được lên chức rồi? Thật là mong chờ quá đi. Nếu được lên chức đi nơi khác làm thần tiên thì
chuyện Hoàng đế dời cung đương nhiên không còn liên quan tới nàng nữa.
Linh Âm toàn thân tản ra bạch quang chậm rãi đáp xuống đất, vung nhẹ tay
quét sạch nước trên người Nhạc Chức, dịu dàng cười nói: “Đừng có làm
mình ướt sũng mãi thế.”
Nhạc Chức ngượng ngùng thè
lưỡi, vội vàng hỏi: “Lần này Linh Âm tỷ tỷ tới là có chuyện gì vậy ạ?
Chẳng lẽ lại được lên chức? Có nhanh quá không, ta làm Sơn Thần Bắc Sơn
còn chưa đủ trăm năm a!” Nhạc Chức tự mình đa tình lo lắng thẹn thùng
nói ra lời ước ao.
“Hay cho ngươi.” Linh Âm cười cười,
sau đó tạt một chậu nước lạnh: “Thật sự cho rằng lần nào cũng là chuyện
tốt sao? Đừng quên, đổi đi nơi khác lên chức ta sẽ đến, phạm vào luật
trời ta cũng sẽ đến.”
Phạm luật trời? Nhạc Chức nhớ lại từng hành động của mình sau khi thành tiên, quả thực hoàn mỹ đến không
thể chỉ trích a! Tì vết duy nhất là vừa rồi ở trong cung suýt chút nữa
hù chết Hoàng đế… Chẳng lẽ Hoàng đế ngủ mê chết rồi, bên trên lại gán
cái mạng này lên đầu nàng? Thế thì thật là oan uổng quá đi.
“Ngài đừng dọa ta! Ta giữ khuôn phép ngay cả núi còn không xuống, có thể phạm vào luật trời gì chứ?” Nhạc Chức lui về sau theo bản năng.
Linh Âm thấy Nhạc Chức sợ đến vậy cũng không đùa nàng, nói rõ ý đồ đến:
“Phạm luật trời thì chưa, nhưng đã phạm vào luật pháp nhân gian rồi đấy. Sáng sớm ngày mai ngươi hãy ngoan ngoãn đến Hình bộ nhận tội lãnh phạt
đi!”
“Luật pháp nhân gian cũng quản chuyện của ta sao?” Nhạc Chức quả thực không thể tin được.
“Đương nhiên. Trước kia không phải từng nói cho ngươi rồi sao? Thần tiên vốn
phải làm gương cho phàm nhân mà.” Linh Âm sủng ái chọt chọt đầu Nhạc
Chức: “Lúc nhập tiên tịch chẳng lẽ chỉ vào xem cho vui chứ không nghe ta nói gì hết à?”
Không đúng! Nhạc Chức nhớ lại từng nhất cử nhất động của mình, luật pháp nhân gian nàng cũng không có phạm a!
“Linh Âm tỷ tỷ, luật pháp nhân gian không phải ta chưa xem qua, những
chuyện sai trái như giết người cướp của trộm vặt móc túi thông dâm thông đồng với địch gì gì đó ta đều chưa từng làm a!”
“Lúc
ấy ngươi xem là Tần luật a?” Linh Âm che miệng cười nói: “Bây giờ đã là
Đường luật rồi, chớ nói chi mỗi lần tân đế đăng cơ đều sẽ thay đổi luật
pháp. Ngươi phạm tội lén lút xông vào cấm địa hoàng cung, quất tám mươi, tù ba năm.”
‘Bùm’ một tiếng! Trong đầu Nhạc Chức một
mảnh trắng xóa. Ba năm không lâu, nhưng đợi nàng mãn hạn tù được phóng
thích thì chỉ e Bắc Sơn đã không còn nữa rồi.
“Có thể không đi tù được không ạ?” Nhạc Chức đáng thương vô cùng giữ chặt tay Linh Âm: “Linh Âm tỷ tỷ cứu ta với.”
“Ta chỉ là kẻ truyền lời, nào có bản lĩnh cứu ngươi? Trừ phi Hoàng đế khai
ân đặc xá cho ngươi, bằng không thì ngoan ngoãn ngồi tròn ba năm rồi ra
nhé!” Linh Âm an ủi vỗ vỗ vai Nhạc Chức, nhìn đêm đen như mực ngoài cửa
sổ nói: “Ta còn có việc khác phải làm, Nhạc Nhạc ngươi tự bảo trọng a.”
Nhạc Chức ủ rũ cúi đầu ngã ngồi dưới đất. Đây là cái chuyện chết dẫm gì vậy!
Đúng rồi! Hoàng đế! Nàng và Hoàng đế trò chuyện vui vẻ như vậy, được tha tội không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Nàng nghĩ lại có chút hối hận, hối hận lúc ở Đại Minh cung thái độ đối với
Hoàng đế có hơi kém, nói chuyện cũng hơi không khách khí. Chắc là Hoàng
đế sẽ không mang thù đâu ha?