Đại Đường Đinh Tử Hộ - Chương 33 - Nụ hôn
Chưa tới giờ Hợi*, Lý Chiêu đã tỉnh. Lúc tỉnh dậy bên trong tẩm điện
lạnh lẽo trống trơn, trên người vừa bỏng vừa đau, trong miệng vừa khô
lại đắng.
*từ 21h~ 23h.
Phục Linh đan mới yên tĩnh
một ngày lại trỗi dậy tra tấn nàng, nàng cảm thấy có lẽ mình sẽ không
qua khỏi đêm nay, lại không dám hi vọng xa vời Nhạc Chức sẽ trở lại. Lúc Nhạc Chức rời đi nàng nói mình đau đến không ngủ được, nha đầu kia nói
có cách giúp nàng không cảm thấy đau đớn, kết quả lại đánh nàng ngất
xỉu! Thế sao không giết quách nàng luôn đi cho xong? Thân là đạo sĩ, có
phải không còn cách nào khác làm người ta mê man đâu, vậy mà nha đầu đó
hết lần này tới lần khác đều chọn cách thô bạo nhất.
Nhưng công nhận là hữu hiệu a!
Nhạc Chức còn ngại đưa nàng đi phòng thay quần áo quá phiền phức, không cho
phép nàng uống nhiều nước, quả không cho phép ăn, ngay cả cháo cũng
không cho phép húp. Phục Linh đan bốc cháy muốn thiêu khô cả máu, bây
giờ cổ họng Lý Chiêu đã khát muốn phun lửa, muốn gọi người vào hầu hạ:
“Thường Hoan!”
Vừa lên tiếng mới phát hiện đại sự không ổn. Cổ
họng khô khàn phát ra tiếng vừa trầm lại thấp, trừ phi mặt đối mặt chứ
người ở ngoài xa tẩm điện tuyệt đối không thể nghe thấy.
“Thường Hoan!!!” Nàng gọi với ra ngoài long sàng với thanh âm chỉ hơn tiếng muỗi kêu một chút.
Kêu vài tiếng cổ họng càng khát khô, bụng cũng càng đói.
Động thì không động được, gọi người lại không nghe thấy. Lý Chiêu bất lực
nằm trên giường rồng rộng lớn lặng im rơi lệ, chẳng lẽ chỉ còn biết chờ
chết như vậy sao?
Không được. Dù có chết cũng phải thay xiêm y
xinh đẹp trang điểm lộng lẫy, ăn no uống đủ trăn trối xong xuôi mới chết được. Nàng đưa tay rút gối đầu dưới cổ ra, nhắm ngay bình sứ trên bàn
ngoài trướng ném thật mạnh. Đáng tiếc gối đầu bị bức màn cản lại, còn
chưa tới bình sứ đã rơi xuống.
Trên giường còn một cái gối đầu,
nàng vẫn còn một cơ hội, nếu lại không gây ra được động tĩnh lớn thì
thật sự chỉ còn biết chờ chết khát mà thôi.
Lý Chiêu một tay nắm
lấy gối đầu, hít sâu một hơi, nhắm chuẩn mấy lần mới dồn hết sức ném gối ra ngoài. Lần này xem như ném trúng! Bình sứ liền rơi xuống đất, nhưng
dưới đất trải thảm dày, tiếng bình sứ vỡ nhẹ hơn trong tưởng tượng
nhiều.
Lần này đã thật sự hết cách. Lý Chiêu liếm bờ môi khô khốc ngẩn người nhìn trần nhà khắc hoa.
***
Sau khi hồi cung Mạc Điệp về Tam Thanh điện, nàng định đem hết tất cả thuật luyện đan và các cổ tịch có liên quan mà sư phụ Lương Bẩm Thiên đã lưu
lại đến Đại Minh cung cho Sơn Thần bà bà nghiên cứu.
Nhạc Chức e
là tiểu hoàng đế đã tỉnh, bởi vì nàng từng có “vết xe đổ” nên lúc ra tay không dám quá nặng, thế là một mình về tẩm điện trước. Đến bên cạnh
long sàng xem xét, tiểu hoàng đế quả nhiên đã tỉnh, nhưng trông lại
giống như đang khóc? Hai cái gối đầu đều nằm dưới đất.
“Tỉnh hồi nào thế? Sao lại khóc rồi?” Nhạc Chức ngồi xuống giường, cười nói: “Đã bảo ngươi đừng lo lắng rồi mà!”
Lý Chiêu đã khóc khô nước mắt tự bao giờ. Lúc nàng kêu trời trời không
biết kêu đất đất chẳng hay đã khóc trong tuyệt vọng, nhưng càng khóc
càng khát, càng khát càng khó chịu, càng khó chịu lại càng khóc, cứ một
vòng tuần hoàn như vậy đến khi khóc cạn nước mắt. Lúc đầu nàng cứ ngỡ
nước mắt đã chảy khô, nhưng khi nhìn thấy Nhạc Chức hơn nửa đêm gấp gáp
trở về, khẽ cười đến trông chừng trước giường nói chuyện với nàng, cảm
xúc ủy khuất và cảm kích bỗng trào dâng, trong mắt lại có nước mắt.
Nàng đã khát nước đến nói không nên lời hoàn chỉnh, chỉ có thể nhìn Nhạc Chức đáng thương nói: “Nước… Nước…”
“Khát hả?” Nhạc Chức đứng dậy đi tìm ấm nước, củi than dưới ấm đã tắt ngóm từ lâu, nước trong ấm cũng đã lạnh. Thôi thì lạnh cũng được nàng chỉ sợ
lại làm bỏng Hoàng đế, liền xách ấm nước cầm cái chén không đi qua đó.
Nàng đỡ lưng Hoàng đế dậy, đổ nửa chén nước đưa tới bên miệng Hoàng đế.
Lý Chiêu không cầm cái chén mà đưa tay nhấc ấm nước lên, ngửa cổ uống ừng
ực không ngừng. Nước lã ngày thường chỉ cảm thấy nhạt nhẽo vô vị giờ
phút này quả thực quá đỗi ngọt ngào, nàng đã không còn lòng dạ đâu mà
quan tâm dáng vẻ bất nhã tổn hại thiên uy gì gì nữa, một hơi uống sạch
nước trong ấm. Nước này còn là nước cách đêm, nếu là lúc trước dù thế
nào nàng cũng sẽ không chịu uống.
Cổ họng trơn tru, đã có thể nói chuyện. Lý Chiêu đưa cái ấm không cho Nhạc Chức nói: “Nếu không phải
ngươi trở về kịp thì ta sắp chết khát đến nơi rồi.”
“Sao không
gọi người vào hầu hạ? Trước khi ta đi không phải đã giúp ngươi mặc y
phục rồi sao?” Nhạc Chức mở nắp ấm ra nhìn. Khá lắm, một giọt cũng không còn luôn! Nàng thấy tiểu hoàng đế khát thành như vậy cũng rất đau lòng, ngẫm lại nha đầu này già mồm sĩ diện, thế mà lại khát đến nỗi ngay cả
mặt mũi cũng không màng.
“Hôm nay không uống chút nước nào, tỉnh
lại cổ họng khô rát nói không thành tiếng. Sau đó tính ném gối làm vỡ
bình hoa gọi người vào, kết quả bình hoa rơi xuống thảm, động tĩnh nhỏ
đến đáng thương.” Lý Chiêu giật nhẹ tay áo Nhạc Chức, thấp giọng nói:
“Uống no nước, bụng lại khó chịu…”
“Được. Để ta bế ngươi đi.”
Nhạc Chức áy náy nói: “Nếu ngươi thấy khát hay ốm đau khó chịu chỗ nào
cứ nói cho ta biết, tuyệt đối đừng chịu đựng, ta cũng không sợ phiền
phức đến vậy đâu, chỉ là đôi khi nói chuyện không dễ nghe thôi. Trước
khi ngươi lành thương, ta nhất định sẽ chăm lo chuyện ăn uống sinh hoạt
thường ngày của ngươi thật tốt. Đúng rồi, cách chữa khỏi cho ngươi ta đã tìm ra rồi, có điều phải đợi thêm mấy ngày nữa.” Nàng không xác định
được khi nào Dược gia mới về tới miếu thổ địa.
“Ngươi đối tốt với ta như vậy, là vì Bắc Sơn sao?” Lý Chiêu nằm trong ngực Nhạc Chức hai
mắt đẫm lệ mông lung hỏi. Nàng không tin Nhạc Chức tìm được cách trị cho nàng, bằng không sao phải chờ thêm mấy ngày nữa? Bất quá là muốn kéo
dài thời gian khuyên nàng từ bỏ Bắc Sơn mà thôi. Ngoại trừ Bắc Sơn, Lý
Chiêu thực sự nghĩ mãi không ra vì sao Nhạc Chức lại đối với mình tốt
như vậy. Nhưng nàng thật sự không thể thành toàn cho Nhạc Chức a! So với giang sơn xã tắc, tính mạng của nàng có là gì chứ? Nàng cũng không đành lòng lại lừa Nhạc Chức làm nhiều chuyện vì Bắc Sơn như vậy. “Bây giờ
ngươi có đối tốt với ta thế nào ta cũng không báo đáp được đâu, cũng
không còn mặt mũi mà nhận lòng tốt của ngươi.”
“Không phải!” Nhạc Chức đáp quả quyết. Dĩ nhiên không phải, nàng chăm sóc tiểu hoàng đế
hoàn toàn là vì đền bù lỗi lầm của mình, điểm ấy đương nhiên nàng vẫn
phải có. Nhưng sao Hoàng đế lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ đã nghi ngờ mục
đích nàng vào cung? “Ta thấy ngươi nhỏ mọn như thế cũng chẳng trông mong ngươi báo đáp a! Ngươi cũng đừng chỉ nghĩ tới những lúc ta đối tốt với
ngươi mà hãy nghĩ đến cả những lúc ta xấu tính với ngươi nữa, như thế
không phải trong lòng sẽ dễ chịu hơn sao?”
Lý Chiêu nghiêm túc
nói: “Ta không nói đùa với ngươi. Chúng ta không thân chẳng quen, sao
lại tốt một cách vô duyên vô cớ được? Trừ phi là vì lợi ích, vấn đề ở
chỗ thứ ngươi muốn ta không cho được, thứ ta muốn ngươi lại có thể cho.”
“Được rồi được rồi được rồi.” Nhạc Chức đặt Lý Chiêu xuống sàn phòng thay
quần áo, chỉ vào bệ xí ngựa gỗ nói: “Vậy ngươi tự đi đi! Ngài gãy mất
xương cốt nhưng vẫn còn cốt khí đúng không?”
Lý Chiêu ôm chặt cổ
Nhạc Chức không dám buông tay, vừa rồi còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ,
bỗng nhiên ngữ khí mềm nhũn ra, ghé vào đầu vai Nhạc Chức lẩm bẩm: “Ta
không phải có ý này… Không phải nói ngay bây giờ…”
“Ta đối
tốt với ngươi thì cứ việc cảm ơn ta một tiếng là được rồi!” Nhạc Chức
lại bế Lý Chiêu lên: “Đừng có hỏi lý do nữa được không? Kỳ thật là do ta dễ mềm lòng, thấy người bị nạn sẽ không thể nào mặc kệ, dù là ngươi hay ai khác cũng thế thôi.”
Lý Chiêu sợ Nhạc Chức buông tay, một
đường ôm chặt cổ nàng đu trên người nàng, cũng không dám nói gì nữa.
Nàng nghe Nhạc Chức nói nếu là người khác cũng sẽ tốt như vậy, chẳng
biết sao trong lòng lại cảm thấy chua chua.
(Ghen rồi, ghen rồi, ghen rồi~)
Bận bịu lo ăn uống tắm rửa thay quần áo xong xuôi Nhạc Chức lại bế tiểu
hoàng đế trở về giường rồng: “Ngươi ngủ tiếp một lát nữa đi!” Nếu Hoàng
đế còn tỉnh thì nàng sẽ không đi đâu được, nàng còn phải tìm Tiểu Đồ Chu hỏi thăm hoa nối xương của Dược gia đã mang tới chưa! Sớm chữa khỏi cho Hoàng đế nàng mới sớm được giải thoát.
Thân thể Lý Chiêu bị Phục Linh đan giày vò như vậy làm sao mà ngủ được? Nàng cũng không dám nói
cho Nhạc Chức, sợ Nhạc Chức lại đập một phát làm nàng ngất xỉu. “Ngủ đủ
rồi, bây giờ không buồn ngủ chút nào cả.”
Nhạc Chức bất đắc dĩ thở dài. Trong lòng tính toán: Hay lại làm cho Hoàng bất tỉnh nhỉ?
Nghĩ ngợi mới quyết định thôi đi vậy, gãy mất xương sống lưng thì chỉ bị
liệt, chứ gãy mất đốt sống cổ không chừng sẽ chết tươi, đừng nên mạo
hiểm thì hơn.
Nhạc Chức nhìn tiểu hoàng đế thỉnh thoảng lại nhíu mày, bờ môi cũng cắn đến trắng bệch, vội hỏi: “Lại đau à?”
“Ừm. Phục Linh đan thiêu đến tim khó chịu.” Lý Chiêu đau đến hít khí lạnh,
tay mảnh khảnh trắng bệch nắm chặt chăn nghiến chặt răng.
Nhạc
Chức trông thấy lại lo lắng, đành phải dời mắt đi nơi khác, nhắm mắt làm ngơ. Vừa mới đầu còn có thể nghe thấy tiếng tiểu hoàng đế hít khí lạnh, đột nhiên cảm thấy trên giường không còn động tĩnh. Nhìn lại mới thấy
hình như lại ngất đi rồi?
Lúc đầu nàng không nỡ tiếp tục tổn hao
tiên khí, nhưng Hoàng đế đã hôn mê bất tỉnh, dù tiểu đạo cô có đem sách
tới đây cũng không thể tìm ra cách áp chế yêu đan ngay được, có lẽ nào
lại thấy chết không cứu? Nghĩ đến do mình hại Hoàng đế mới ra nông nỗi
này, nhớ đến hạn mức trăm năm vẫn còn chưa dùng hết… Nhạc Chức cúi
người hôn lên miệng Hoàng đế, hóa tiên khí thành sợi mảnh từ từ độ vào
trong cơ thể Hoàng đế.
Lý Chiêu vẫn chưa ngất đi, chỉ do đau đến ý thức tan rã mới nhắm mắt lại dưỡng thần một chút, khoảnh khắc đau đớn
trong tim bị tiên khí đè xuống, nàng mới hiểu được chuyện gì đang xảy
ra.
Nhạc Chức hôn nàng!!!
Giờ phút này nàng kinh hoảng
luống cuống, chỉ có thể nằm đơ trên giường nhắm hai mắt giả vờ ngất, hai tay bất an siết lại, đón nhận, hoặc cũng có thể nói là hưởng thụ nụ hôn dài này của Nhạc Chức. Bên trong miệng Nhạc Chức ngọt ngào lành lạnh,
không biết có phải do sự chú ý đột nhiên chuyển hướng hay không mà trên
người đã không còn đớn đau nhiều nữa.
Tiên khí quá quý giá, Nhạc Chức không nỡ cho quá nhiều, cảm thấy vừa đủ, vội buông miệng Hoàng đế ra kịp thời ngăn tổn hại.