Đại Đường Đinh Tử Hộ - Chương 29 - Hầu hạ
Trong quán Huyền Đô đã kết thúc tuyển đạo sĩ, được Mạc Điệp lưu lại có hết thảy ba người, sau này sẽ chọn ngày diện thánh.
Trong ba người đương nhiên không có sư thúc Cù Thanh Liên của nàng. Dù hắn
tài nghệ trấn áp toàn trường, dù đào thải hắn sẽ khó phục chúng, Mạc
Điệp vẫn nhất định làm theo ý mình. Nàng không thể để sư thúc đến bên
cạnh bệ hạ, dựa vào thực lực của sư thúc có lẽ có thể giúp bệ hạ áp chế
Phục Linh đan, nhưng nhất định sư thúc sẽ không chịu giúp đỡ. Khả năng
cao hơn là sư thúc sẽ vì tìm sư phụ báo thù mà giết bệ hạ lấy yêu đan
mưu đồ pháp lực đại tăng.
Khoảnh khắc tuyên bố kết quả nàng cũng
sợ muốn chết, không phải sợ điều gì khác mà chỉ sợ sư thúc không được
tuyển sẽ tức giận làm lộ thân phận của hoa yêu nãi nãi.
Nàng vì an nguy của hoa yêu nãi nãi mà luôn nơm nớp lo sợ, thế mà lão nhân gia tựa hồ chẳng thèm để ý.
Hai người đợi đám đạo sĩ tán đi mới ra khỏi Huyền Đô, A Trản vịn gáy lười
nhác nói với Mạc Điệp: “Cái việc này của ngươi cũng thật là nhàm chán,
lúc đến ta còn tưởng có thể xem bọn hắn đánh nhau cơ! Nào ngờ tuyển đạo
sĩ mà như thi tú tài, toàn là tụng kinh thư vẽ bùa niệm chú.”
“Ngài còn ngại nhàm chán sao? Trong lời Cù đạo trưởng kia cứ giấu dao, suýt thì hù chết ta rồi!” Mạc Điệp oán trách nói.
“Hắn chỉ nói được cái miệng, sẽ không làm thật đâu.” A Trản ghét bỏ khoát
tay áo. Tên của đạo sĩ thúi thì nàng không nhớ rõ chứ tính tình thì vẫn
chưa quên. Đúng rồi, đạo sĩ thúi tên gì ấy nhỉ? Rõ ràng mới nghe đó mà
lại quên mất rồi. “Được rồi, ngươi làm việc của ngươi đi! Ta phải đi tìm chút việc vui giải khuây. Nếu A Chức có chuyện tìm ta thì cứ bảo muội
ấy đến Triêu Hi Lâu chờ, thỉnh thoảng ta sẽ trở về thăm chừng.”
Mạc Điệp thấy A Trản muốn đi, vội gọi với theo nàng: “Chờ đã, để ta đưa người một đoạn!”
A Trản cười xấu xa nói: “Cái đứa nhỏ này thật là, muốn đi theo ta cho vui thì nói đại đi. Đưa với tiễn vớ va vớ vẩn! Ta cần ngươi đưa sao?”
“Gần đây trong thành Trường An có rất nhiều đạo sĩ, có ta đồng hành dù người có bị nhìn thấu cũng có thể bớt đi chút phiền toái không cần thiết.”
Mạc Điệp thần sắc nghiêm túc đeo kiếm sau lưng.
Lúc này sắc trời
đã tối, gió đêm nổi lên, thổi loạn tóc mái và hai bên thái dương Mạc
Điệp. A Trản đưa tay dịu dàng vuốt gọn tóc giúp nàng, cười hỏi: “Sợ ta
xảy ra chuyện sao?”
Mạc Điệp lui về sau, nghiêm mặt nói: “Nói bao nhiêu lần rồi, người đừng lôi lôi kéo kéo ta, để người khác nhìn thấy
không hay đâu.” Nói xong quay đầu nhìn hướng Huyền Đô, thấy đại môn đóng chặt mới yên lòng.
“Nhiều chuyện quá đi.” A Trản trừng Mạc Điệp
một cái, quay người thẳng hướng ra ngoài hoàng thành, vừa đi vừa nói:
“Ngươi tranh thủ hồi cung đi! Không cần đưa ta.”
Mạc Điệp đuổi
theo sát suốt một đoạn đường, đến một ngã rẽ thì bỗng nhiên mất dấu.
Nàng đứng giữa ngã ba nhìn trái nhìn phải nửa ngày, thực sự không nắm
chắc được hoa yêu bà bà sẽ đi bên nào, nên đành quay bước về cung.
Tiếc là trở về chưa bao xa đã bị người ta cản đường.
“Cù đạo trưởng?” Mạc Điệp tự rõ hôm nay mình lành ít dữ nhiều.
Cù Thanh Liên khoanh tay lòng chua xót cười cười: “Dù ta không nhận hắn là sư huynh nhưng vai vế hai ta vẫn còn đó, ngay cả tiếng sư thúc mà ngươi cũng không chịu gọi sao? Hay là thật sự không nhận ra rồi?”
“Sư
thúc…” Mạc Điệp lấy trường kiếm sau lưng xuống, chuẩn bị nghênh chiến. Nàng sẽ không ngây thơ nghĩ rằng sư thúc sẽ vì chút tình cảm với nàng
khi còn bé mà thủ hạ lưu tình, sư thúc quá hận sư phụ, mà sư phụ lại quá sủng nàng.
“Đây cũng là Lương Bẩm Thiên dạy ngươi sao? Gặp sư
thúc còn chưa nói hai câu đã muốn đánh rồi?” Cù Thanh Liên vẫn khoanh
tay nhìn Mạc Điệp cười, dáng vẻ không hề giống như muốn động thủ.
“A Điệp không dám.” Mạc Điệp nắm chặt kiếm, đề phòng từng nét mặt cử chỉ
của Cù Thanh Liên. Nàng thực lực kém người, không thể để xảy ra chút sơ
sẩy nào. “Sư thúc muốn ôn chuyện xin hãy để ngày khác, ta còn có chuyện
quan trọng phải làm.”
“Chuyện quan trọng? Ví như đưa tiểu hoa yêu a?” Cù Thanh Liên sắc mặt lạnh dần. Cho dù là vì Lương Bẩm Thiên hay là vì tiểu hoa yêu, hắn cũng sẽ không để nha đầu Mạc Điệp này còn sống.
Từng động tác nhỏ của A Trản và Mạc Điệp ở trước cửa Huyền Đô hắn đều
nhìn thấy cả, tính tình tiểu hoa yêu thật đúng là đổi thay không ít, sự
dịu dàng dành cho Mạc Điệp là điều hắn chưa từng thấy qua.
Mạc Điệp vừa muốn nói gì đó bỗng nhiên mắt tối sầm lại toàn thân tê dại không cách nào động đậy.
Loại cảm giác bất lực này nàng chưa bao giờ có, bởi vì nàng vẫn luôn nấp
dưới cánh chim lớn của sư phụ, chưa hề giao thủ cùng cao thủ chân chính. Nàng cũng mới hiểu được, hóa ra cùng là đạo sĩ nhưng thực lực có thể
cách xa lớn đến vậy, ngay cả ý thức phản kích còn chưa kịp nghĩ đến đã
để thua.
*
Lý Chiêu không rõ vì sao Mạc Điệp đã muộn rồi mà vẫn chưa trở lại, Thiên Đô đã tối đen, nàng cũng sắp không chịu được nữa.
Nhạc Chức có lòng chăm sóc nàng thật đấy, nhưng thái độ thì có chút…
“Ngẩn người nghĩ gì thế? Ăn nhanh lên đi chứ!” Nhạc Chức nâng bát, dùng thìa
múc một khúc sườn đưa tới bên miệng Lý Chiêu nói: “Ta từng nghe người ta nói. Phàm nhân các ngươi ăn cái gì bổ cái nấy, miếng sườn này đã ninh
nhừ rồi, dễ ăn lắm. Nhanh lên nào, ôm gặm đi!”
“Phàm nhân bọn ta?” Lý Chiêu không hiểu cách dùng từ của Nhạc Chức lắm.
Nhạc Chức dừng lại, trên mặt hiện lên sợ hãi vì nói hớ. Nhưng rất nhanh nàng đã khôi phục bình tĩnh nói: “Đúng vậy a! Ta là đạo sĩ, là bán tiên mà!
Đã không liệt vào hàng phàm nhân nữa rồi.”
“Ngươi nói mà không
ngại mồm sao. Thần tiên ai cũng làm được chắc?” Lý Chiêu nhìn khúc xương lớn trong bát, ghét bỏ nói: “Ta không muốn ăn xương. Ngươi cố ý trêu
người à?”
Nhạc Chức cúi đầu cười xấu xa không nói, sau một lát
mới nghiêm túc nói: “Đừng có lộn xộn. Ngươi gặm hết thịt trên xương mà
ăn, lót dạ chút đi.”
“Không. Ta muốn ăn cháo!” Lý Chiêu nén đau kháng nghị.
Nhạc Chức kiên quyết lắc đầu: “Cháo quá phiền phức. Ngươi ngồi còn ngồi
không yên, ta phải một tay vịn ngươi một tay cho ngươi ăn cháo, nếu cháo mà nhiễu nhão xuống giường còn phải giúp ngươi thu dọn, chớ nói chi là
cháo lõng bõng nước, ngươi uống vào nhiều nước lại sinh thêm chuyện. Ta
thật không đảm đương nổi, đợi tiểu đạo cô nhà các ngươi trở về bảo nàng
hầu hạ ngươi đi! Hay là để ta giúp ngươi gọi những người bên ngoài kia
vào đây?”
“Không thể! Chuyện ta bị liệt không thể để cho người
khác biết.” Lý Chiêu ủy khuất cắn môi. Nhưng thực ra có thể cho Thường
Hoan biết, nhưng nàng không muốn gọi Thường Hoan hầu hạ.
“Vậy
ngươi ngoan ngoãn gặm xương gặm sườn mà ăn đi!” Nhạc Chức nhẫn nại nói.
Nàng đối với Hoàng đế thế này đã tốt lắm rồi, nhớ lại hơn ngàn năm trước nàng sống vật vờ ở nhân gian thế nào ấy nhỉ, căn bản là không thể nào
động đậy được luôn đó! Cơ hồ là nằm im suốt một đường.
Nhưng hôm
nay thì sao? Hoàng đế ăn uống ngủ nghỉ đều có nàng hầu hạ, loay hoay bận rộn chân không chạm đất không nói, nha đầu này sau khi bị liệt tâm tình còn thay đổi vùn vụt, nàng hết cười theo lại phải dỗ khóc, phải nói là
cả người cả tâm đều mệt a!
Nàng đã thầm tự mắng bản thân thiên
biến vạn biến đều do mình ra tay không biết nặng nhẹ mới sinh ra phiền
phức lớn như Hoàng đế.
“Vậy ngươi quay lưng đi có được không… Gặm xương trông bất nhã lắm.” Đã đói tới cực điểm Lý Chiêu bất đắc dĩ phải thỏa hiệp.
“Tổ tông ơi, ngươi ở trước mặt ta cũng đừng so đo những thứ này có được
không? Chuyện càng bất nhã hơn ta cũng đã thấy rồi. Ta còn phải bưng trà dâng nước đưa khăn lau miệng cho ngươi, quay lưng đi làm sao hầu hạ
ngươi được?” Nhạc Chức nhét bát xương đầy vào ngực tiểu hoàng đế, ôn nhu hỏi: “Muốn nằm hay là muốn ngồi nè? Có cần ta đỡ ngươi không?”
“Ngồi.” Lúc Lý Chiêu được Nhạc Chức đỡ ngồi dậy, cảm động nhìn nàng nói: “Vì
sao lại nguyện ý chăm sóc ta? Ngươi lại không nợ ta.”
“Sống tốt
quá biết làm sao bây giờ. Cho nên ngươi nên biết điều đi nha! Đừng yêu
cầu nhiều như vậy.” Nhạc Chức ôm vai Lý Chiêu nói: “Thương thế của ngươi không chừng càng dịch chuyển càng nghiêm trọng hơn, ngươi ăn xong nằm
xuống ngủ một lát, ta sẽ xuất cung tìm cách. Chờ tiểu đạo cô trở về
không biết đến khi nào, ta chờ được chứ ngươi không đợi được…”
Lý Chiêu gặm từng chút thịt nhừ trên xương sườn, bên tai là tiếng Nhạc
Chức nhu thuận ngọt ngào. Nàng nghĩ mãi vẫn không thông, vì sao Nhạc
Chức luôn nói nhất định sẽ chữa khỏi thương thế cho nàng, tại sao lúc
chăm sóc nàng rõ ràng luôn tỏ vẻ không kiên nhẫn nhưng lại không chịu
vứt bỏ nàng mà đi?
Hay có lẽ nào, cái gọi là xuất cung tìm cách kỳ thật là uyển chuyển rời đi?
“Ngươi sẽ trở về chứ?” Lý Chiêu bất an nhỏ giọng co lại trong ngực Nhạc Chức hỏi.
Nhạc Chức cúi đầu nhìn tiểu hoàng đế, gầy gò be bé vùi một cục trong ngực
nàng, khóe mắt rưng rưng nước mắt muốn rơi, dưới giọt nước mắt óng ánh
có một nốt ruồi nhỏ như hạt vừng. Tiểu hoàng đế cho rằng nàng đang kiếm
cớ vĩnh viễn rời xa hoàng cung a?
Hầy! Thật ra nàng cũng muốn vậy a!
Vấn đề là đánh người ta gãy xương ra thế này nàng không có mặt mũi bỏ đi. Chiếu dời cung còn chưa hạ, nàng không thể đi a!
“Sẽ trở về. Tìm được cách trị cho ngươi là quay về ngay!” Nhạc Chức bất đắc dĩ cười cười.
“Nếu tìm không thấy thì sao?” Lý Chiêu ngẩng đầu, không ngại miệng mồm bóng
loáng, dùng đôi mắt màu nâu đậm như mắt mèo nhìn Nhạc Chức chăm chú nói: “Nếu như tìm không thấy thì có trở lại không?”
“Sẽ không tìm
không thấy.” Nhạc Chức không dám nhìn ánh mắt của hoàng đế, đó là một
loại ánh mắt mà nàng không thể nào diễn tả, chỉ cảm thấy càng nhìn trong lòng càng khó chịu.
“Ừ.” Lý Chiêu cũng không hỏi nữa. Dù sao
nàng cũng không có ý định co quắp cả đời, cũng không cần Nhạc Chức lại
hao tâm tổn trí cứu mạng, chờ an bài tốt hậu sự là có thể ra đi trong
thể diện. “Cám ơn tiên sư ~” Nàng sợ bây giờ mà không nói thì không còn
cơ hội nói lời cảm tạ Nhạc Chức nữa.
Chờ Lý Chiêu ăn xong, Nhạc
Chức giúp nàng lau tay sạch sẽ, lại rửa mặt, đắp kín chăn nói: “Vậy
ngươi ngủ một lát đi, tỉnh lại thì ta đã trở lại, tổn thương cũng có thể lành lặn.”
“Ta không ngủ được, trên người đau quá là đau.” Lý Chiêu bất lực nói.
Nhạc Chức lại áy náy lại đau lòng: “Ta có cách này có thể giúp ngươi tạm
thời không đau mà còn ngủ được, có muốn thử một chút không?”
“Muốn.” Lý Chiêu vội gật đầu.
Nhạc Chức dịu dàng đỡ đầu Lý Chiêu, sau đó giơ tay lên nhắm vào sau gáy nàng chặt một phát. Nàng khống chế lực đạo, cố gắng vừa đủ để tiểu hoàng đế
ngất đi là được, tuyệt đối đừng gõ hỏng đầu óc.
Một cái vung tay… “Á! Đau quá. Ngươi làm cái gì vậy?” Lý Chiêu cả kinh trừng lớn mắt.
“Xin lỗi nha! Vừa rồi lỡ tay.” Nhạc Chức vội đưa tay lên làm lại. Mắt Lý
Chiêu trợn trắng, mềm nhũn hôn mê bất tỉnh. Nhạc Chức vui mừng nhìn tiểu hoàng đế yên bình chìm vào giấc ngủ, nhẹ nhõm nói: “Như vậy sẽ không
cảm thấy đau nữa, chớ khách khí, hảo hảo ngủ đi!”
==vote đi nè==
Người ta tu tiên còn chị Đế nên tu thành cục đá đi nha, không những xứng lứa
vừa đôi với Chức đầu đá mà còn đỡ thương tổn về sau, mô phật