Chương 7: Tg1, mặc tam gia giả bệnh
Sau khi hỏi thăm qua cô mới biết được, Mặc Chính Thần vậy mà lại là người có mặt trong trận tai nạn xe do mưa bão hồi rồi.
Không phải là nam chính Mặc Quân đi qua tình tiết này, rốt cuộc là kịch bản bắt đầu sai từ chỗ nào.
Nhưng do hệ thống nói với cô rằng thỉnh thoảng cốt truyện sẽ xảy ra chút vấn đề, dù sao thì nam nữ chính vẫn còn nhiều cơ hội để ve vãn nhau, một lần bỏ lỡ này không tính là gì.
Mục tiêu mà cô xuyên qua vốn cũng là tu sửa thế giới sớm đã trên bờ vực sụp đổ này kia mà.
Mạch Ly đành chấp nhận. Cô ngồi ở ngoài băng ghế từ đêm đến sáng sớm ngày hôm sau mà vẫn chưa thấy người đàn ông kia được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Hình như hắn ta bị thương khá nặng, người đã sớm tổn thương cả hai chân đế mức không đi lại được như Mặc Chính Thần còn gặp tai nạn lớn đến mức đó, không biết là có chịu được hay không.
Trong thời gian đó, bên phía nhà họ Mạch không biết đã mắng Mạch Ly đến mức nào.
Bà Mạch ngồi bên giường Mạch Hiểu Vĩ, gọt cho cậu ta một quả táo đỏ, vừa cầm dao gọt hoa quả vừa trách mắng đứa con gái ruột thịt mới được tìm về.
“Con nhỏ Mạch Ly đó đúng là tai ương của cái nhà này, em trai nó bệnh mà nó cũng không biết đường mà thăm hỏi lấy một câu, chỉ đứng góp mặt một lát rồi chạy đi là hoàn thành nghĩa vụ sao? Biết nó máu lạnh như thế thì chi bằng ngay từ đầu đừng đón nó về khiến cho nhà cửa loạn lên như thế này cho rồi.”
Nghe bà Mạch nói ra câu đó, không có ai trong nhà phản đối lời bà. Đối với tất cả những người ở đây, Mạch Huyên mới đích thực là Mạch tiểu thư chân chính. Xinh đẹp đoan trang, hiền thục lại dịu dàng.
Còn đứa con gái như Mạch Ly giống như một vết nhơ bẩn thỉu của gia tộc giàu có.
Mạch gia chủ ngồi bên cạnh bà ta, không phản đối, thực ra so với vợ mình, ông ta càng là người trọng sĩ diện của gia tộc hơn.
“Bà nói phải, đón nó về, nó không biết tôn ti trật tự thì thôi, lại còn dân dã quê mùa, không biết đã làm mất mặt nhà ta bao nhiêu lần rồi. Haiz… vẫn là Tiểu Huyên tốt nhất, không gì sánh bằng.”
Mạch Huyên ngồi bên cạnh bọn họ, nụ cười trên mặt dịu dàng nhưng trong lòng lại cuồn cuộn sóng ngầm.
Phải, cô ta mới chính là tiểu thư của gia tộc giàu có này, còn Mạch Ly là cái thá gì kia chứ?
——
Trời sáng rõ, cuối cùng đèn đỏ trên phòng bệnh cấp cứu mới phụt tắt.
Mạch Ly đã ngồi đây một đêm đến mức người tê cứng lại. Khi bác sĩ đẩy người ra, cô nhanh chóng nhấc bàn chân đã mất cảm giác kia lên rồi chạy về phía đó.
“Bác sĩ, anh ấy sao rồi?”
Bác sĩ chủ trì của ca cấp cứu hỏi lại.
“Cô là người nhà bệnh nhân?”
Mạch Ly nhanh chóng gật đầu, dầu gì thì nam phụ đáng thương đây cũng chẳng có ai đến thăm bệnh, người nhà họ Mặc đều vì gia sản mà chỉ muốn nam phụ đi chết nên có ai sẽ đến đây làm người nhà của hắn chứ.
“Đúng vậy, tôi là… là em gái của anh ấy.”
Mạch Ly nhìn nam phụ đáng thương mặt trắng bệch nằm trên cáng, không biết trận tai nạn kinh hoàng mà hắn ta gặp phải là do bão, hay là do thứ khác đây.
Trong những gia tộc lớn, nội tình khủng khiếp của nó thực sự khiến cho người ta phải sởn tóc gáy.
Ai biết được liệu có người mơ ước gia sản tỷ đô ấy rồi gia tay giết người hay là không?
“Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, tuy nhiên trên đầu bệnh nhân còn chút máu bầm nhỏ, lúc tỉnh dậy có thể sẽ có triệu chứng rối loạn trí nhớ, nhưng cô yên tâm, chỉ cần qua vài tuần thì sẽ bình phục lại thôi.”
Mạch Ly gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ, cô nhìn chân trái được bó nẹp của hắn, hỏi lại.
“Bác sĩ, vậy còn chân anh ấy thì sao?”
Nam phụ đáng thương đã phải ngồi xe lăn, coi như cả đời không thể đứng dậy được rồi, thế mà giờ còn bị gãy chân nữa thì không biết hắn thấy đây là vết thương mới chồng lên vết sẹo cũ hay là không.
Bác sĩ thấy cô lo lắng như vậy bèn giải đáp.
“Chân trái sẽ mau bình phục thôi, người ta nói thương gân động cốt thì phải ngồi yên trăm ngày. Sau trăm ngày dưỡng thương thì anh trai cô sẽ đi lại bình thường được thôi.”
“Cảm ơn bác sĩ… khoan… từ từ… bác sĩ…”
Mạch Ly cảm thấy cô đã nghe thấy điều gì đó không đúng lắm.
“Đi lại bình thường là sao ạ?”
Bác sĩ tỏ vẻ rất khó hiểu, hỏi lại cô.
“Chân trái của bệnh nhân bị gãy, sau trăm ngày bó nẹp thì sẽ bình phục và khi đó sẽ đi lại bình thường không phải sao?”
Mạch Ly ngơ ngác.
“Nhưng mà… nhưng mà từ xưa đến nay chân anh ấy luôn bị liệt và phải ngồi xe lăn.”
Bác sĩ càng ngơ ngác hơn.
“Liệt? Không có, chân của bệnh nhân trước khi gãy hoàn toàn bình thường, vốn không cần ngồi xe lăn.”