Chương 5: Tg1, tôi không già, đừng gọi bằng chú
Đương nhiên là cô biết hắn sẽ không có ý định kết hôn với cô, nhưng một tờ giấy đặt trên bàn như vậy đủ để khiến cho người ta phải miên man trong mớ suy nghĩ.
Thế nhưng khi Mặc Chính Thần đặt tờ giấy trắng mực đen đó trước mặt cô, cô mới rõ ràng.
Người điền tên trên đó không phải Mặc tam gia, mà là Mặc Quân.
Cháu trai của Mặc Chính Thần, cũng là thanh mai trúc mã cũ của cô, tên đàn ông đê tiện hèn hạ ngu xuẩn.
“Chú ba có ý gì?”
Một tờ giấy kết hôn có sẵn chữ ký của Mặc Quân, rốt cuộc là sao chứ?
Mặc Chính Thần thân là một người đàn ông kiệm lời, thế nhưng khi đối mặt với Mạch Ly, hắn bất giác nói nhiều hơn.
Không biết tại sao hắn lại có cảm giác quen thuộc khôn tả với cô gái này, mặc dầu hai người lần đầu gặp mặt, thế mà bất giác Mặc Chính Thần đã đứng ra che chở cho người ta rồi.
Điều này khiến cho Mặc Tam gia phải tự đặt câu hỏi cho bản thân, rốt cuộc là vì sao?
“Mặc Quân muốn kết hôn với cô.”
Lời ít ý nhiều làm cho Mạch Ly cảm thấy khó hiểu. Rõ ràng là Mạch Huyên đã sớm nắm được Mặc Quân đó trong lòng bàn tay, khiến cho Mặc Quân chết mê chết mệt cô ta rồi, sao Mặc Quân còn muốn kết hôn với cô chứ?
“Hả? Ý chú là sao? Tôi không hiểu?”
Mặc Chính Thần ngồi xuống ghế da, nâng cằm nhìn cô.
“Bởi vì trong tay cô sẽ có tài sản và cổ phần của Mạch thị, Mặc Quân muốn ngồi vững vị trí ở Mặc gia thì cần phải có một chỗ dựa lớn.”
Mặc dù Mạch Ly không được nhà họ Mạch yêu quý, thế nhưng cổ phần công ti nhà họ Mạch chỉ được phép truyền cho các đời con cháu chính tông. Đó là truyền thống xưa của gia tộc. Họ sợ những đứa con nuôi không chung huyết thống nhà họ Mạch sẽ cướp trắng gia nghiệp ngàn đời này.
Đó là lí do dù Mặc Quân đã sớm chết mê người ta nhưng vẫn cần giữ lại chút lí trí. Tên đó tự biết người nắm giữ cổ phần sẽ là Mạch Ly, gã ta cần kết hôn với Mạch Ly, để cướp trắng mớ tài sản đó rồi mới đá Mạch Ly đi để cưới Mạch Huyên về.
Theo suy nghĩ dơ bẩn của Mặc Quân là như vậy, và theo nguyên tác trong truyện cũng chính là như vậy.
Trong truyện, Mạch Ly thật vô cùng vui vẻ gả cho Mặc Quân, thanh mai trúc mã mà nguyên chủ yêu mến. Thế nhưng lúc cưới về, nguyên chủ bị ép nhìn Mặc Quân và Mạch Huyên qua lại thân mật với nhau.
Đến phút cuối, nguyên chủ còn bị Mặc Quân hại cho sống dở chết dở rồi tống vào viện tâm thần. Còn Mạch Huyên và Mặc Quân lại nhận được kết cục viên mãn.
Nghĩ đến điều đó lại khiến cho Mạch Ly cảm thấy ghê tởm.
Cô nhìn người đàn ông nọ, trịnh trọng nói.
“Cảm ơn chú đã nói cho tôi biết.”
Mặc dù những chuyện này cô đã đọc được trong sách, thế nhưng Mặc Chính Thần lại có ý tốt nhắc nhở cô, cô vẫn cảm thấy rất biết ơn.
“Chỉ cảm ơn suông thôi à?”
Trong giây lát, Mạch Ly chỉ cảm thấy bản thân nghe lầm, bởi vì người đàn ông cầm quyền nhà họ Mặc này không hề biết đùa là gì.
“Chú nói gì cơ?”
Mạch Ly khó hiểu hỏi lại lần nữa thì đã thấy Mặc Chính Thần phẩy tay, ra hiệu cho quản gia đưa cô về.
Trước khi đi, Mặc Chính Thần vẫn không quên nhắc nhở thêm đôi câu.
“Mặc Quân không phải hạng người tốt lành gì, cô đừng dây dưa với hắn.”
“Dạ.”
“Còn nữa… tôi không già, không cần gọi bằng chú.”
Khi về đến biệt thự nhà họ Mạch rồi mà Mạch Ly vẫn chưa thể hoàn hồn được.
Nghĩ tới những lời Mặc Chính Thần nói lại khiến cho môi cô run rẩy, quả nhiên là có ý khác.
Phòng khách rộng lớn nhà họ Mạch.
Vừa vào tới nơi, chào đón Mạch Ly không phải là lời ngon tiếng ngọt gì, thay vào đó là tiếng ‘xoảng’ vang dội.
Một chiếc gạt tàn thuốc đắt tiền rơi xuống chân cô và vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ. Những mảnh thuỷ tinh dày sắc nhọn đó bắn ra tứ phía, thế nhưng Mạch Ly lại nhanh chóng tránh được.
Không biết có phải ông trời có mắt hay không mà một mảnh vỡ đó lại bắn thẳng về khuôn mặt đang khóc lóc đáng thương của Mạch Huyên, rạch thành một đường máu dài ở giữa má.
“Á á á… mẹ ơi…”
Mạch Huyên hoảng hốt hét lớn tiếng, cô ta đưa tay lên xoa mặt, vệt máu trên đó đỏ sậm khiến cho người ta gai mắt.
“Á máu máu…”
Mạch phu nhân nhìn thấy vậy thì trợn to mắt, bà ta ôm lấy con gái yêu, nói bằng giọng xót xa.
“Tiểu Huyên đừng lo, mẹ nhất định sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho con, sẽ không để lại sẹo đâu con gái.” Nói xong bà ta còn không quên trừng mắt nhìn đứa con ruột đang đứng ở cửa, đổi giọng.
“Mày là đồ tang môn tinh, đều tại mày nên chị gái mày mới bị như thế, nếu mày không tránh sang một bên thì mảnh vỡ đó đâu có trúng người Tiểu Huyên.”
Mạch Ly thực sự phải bội phục bà ta, lần đầu trong đời, Mạch Ly hiểu được cái gọi là tình thân ấm lạnh từ phía nguyên chủ.
Bảo sao nguyên chủ của thân thể này không chịu được gia đình mà chỉ muốn tìm chết.
Người luôn mong ước một gia đình ấm áp, người bị ngược đãi lúc nhỏ chỉ muốn tìm về chốn quen thân, thế nhưng lại bị nhà họ Mạch lạnh nhạt đến chết.