Chương 7: Bao trùm rắc rối
Lâu Sở Nhi ngồi nhăn nhó mặt mày, trong lòng giống như muốn nổ lửa. Sớm biết thế này, lúc trước khi đi đã đấm vào mặt cái tên Lạc Phương Dật kia mấy phát cho bỏ ghét. Thà lúc đó cứ chết quách cho xong, không nghĩ ngợi gì, muốn chém muốn giết gì thì tùy. Bây giờ thì hay rồi, muốn chết không được mà muốn sống cũng chẳng xong.
Quân Sở Nhi và Lâu Sở Nhi ngoại trừ cái mặt và cái tên giống nhau ra thì chẳng có điểm nào giống nữa. Lâu Sở Nhi tri thư đạt lễ, một bụng chữ nghĩa, văn thục dịu dàng đáng yêu,…, hoàn toàn trái ngược với tính cách kì quặc của cô, nào có điểm nào giống nhau chứ? Quân Sơ Nhi ngày ngày lăn lộn chật vật, chữ nghĩa thì có nhưng không thông tuệ như người ta. Đã vậy cũng thôi đi, lại còn cái kiểu lễ nghĩa đủ thứ, dịu dàng càng không cần phải nghĩ nữa.
Cũng may Lâu gia cách đây rất xa, gả con xong thì đã quay về, cô cũng không cần diễn vai õng ẹo nghiêng bên này lắc bên kia. Thiết nghĩ nếu Lâu Sở Nhi thật mà gả vào cái nhà này không bị ép chết mới là lạ.
Lạc Phương Dật không nói cũng biết, hắn muốn cô dùng thân phận Lâu tiểu thư giúp hắn củng cố thực lực và địa vị ở Lạc Bội La Na, thành công đoạt được cái ghế gia chủ.
Chuyện này vốn dĩ là không hề đơn giản! Một người tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn như cô thì có thể làm gì chứ. Sở Nhi bây giờ thật sự đau đầu muốn chết!
Cô thở dài, tựa lưng vào ghế, ngửa cổ suy nghĩ. Hiện tại cũng không còn đường lui nữa, đâm lao thì theo lao. Chỉ cần thể hiện ra bên ngoài mối quan hệ vợ chồng hoà hảo thì phía Lâu Gia cũng không ngại mà ủng hộ Lạc Phương Dật. Nhưng vấn đề mấu chốt hiện tại chính là hai thế lực khác ở Lạc Bội La Na.
Vấn đề thứ nhất chính là Ông trùm đến hiện tại vẫn chưa một lần lộ diện. Nhiệm vụ đầu tiên khi cô bước vào ngôi nhà này chính là chiếm được sự tín nhiệm của Lạc Viên Khởi, nhưng cô căn bản là không có cơ hội. Đến cái mặt ông ta ra làm sao cô còn không biết thì chiếm sự tín nhiệm cái khỉ gì?
Vấn đề thứ hai chính là đối thủ số một của Lạc Phương Dật, cũng tức là cái người mà Nhất phu nhân hậu thuẫn và bồi dưỡng để tranh quyền thừa kế – Bạch Hướng Sinh. Người này cô đã gặp một vài lần trong các bữa tiệc của gia tộc, cảm giác không tốt lắm.
Bạch Hướng Sinh hơn Lạc Phương Dật hai tuổi, năng lực có lẽ cũng không tệ. Ngoại trừ việc không có dòng máu chính thống thì mọi mặt đều không thua kém con cháu trực hệ như Lạc Phương Dật. Con người này chính là kiểu công tử lịch thiệp, trên miệng đều treo một nụ cười làm điên đảo nữ giới nhưng trong bụng nghĩ cái gì thì có trời mới biết. Người này đối với cô không thể hiện ý thù địch, đối với bất cứ ai cũng thế, hoặc cũng có thể nói anh ta che giấu quá giỏi đến mức không ai nhìn thấu.
Muốn để Lạc Phương Dật ngồi vững trên chiếc ghế gia chủ, việc cần làm chính là dẹp bỏ chướng ngại vật là Bạch Hướng Sinh. Ý đồ cho phép một kẻ ngoại lai như Bạch Hướng Sinh tham gia tranh quyền của Ông trùm đã quá rõ ràng, muốn khích cho những người thừa kế thực sự phải lớn mạnh hơn, đến lúc đó mạng của con cờ Bạch Hướng Sinh có thể tùy ý bỏ đi. Ý đồ rõ ràng như vậy Bạch Hướng Sinh không thể nào không biết. Anh ta có lẽ muốn tương kế tựu kế, thật sự nhắm tới cái ghế gia chủ này cũng nên.
Lâu Sở Nhi rùng mình, nội tâm gào thét: “Lạc Phương Dật đồ khốn, anh cứ giết quách tôi đi có phải hay hơn không! Đấu đá kiểu này người chết đầu tiên chính là lão nương!”
Lâu Sở Nhi ôm đầu thở dài. Có nghĩ cũng chẳng nghĩ được cái gì. Hơn nữa cái suy nghĩ bỏ trốn đã bị dập tắt từ ngày đầu tiên bước vào Lạc Bội La Na. Lâu Sở Nhi nghiệt ngã nhận ra rằng nếu bỏ trốn, còn chưa ra được cổng lớn thì đã chết tươi cũng nên.
Đau khổ, đúng là đau khổ!
Về đến dinh thự đã là lúc khuya, Lâu Sở Nhi mệt mỏi xuống xe đi vào, định bụng sẽ ngủ một giấc ngon lành trên chiếc giường êm ái thân yêu của mình. Nhưng vừa đi vào cổng lớn, còn chưa đi hết sân thì đã có một bóng người lao đến, ánh sáng lóe lên từ con dao găm đang hướng tới khiến Lâu Sở Nhi giật bắn người, trừng mắt nhảy vọt ra sau.
Cô không kiềm chế được nuốt xuống một ngụm nước bọt, chậm một nhịp là cổ họng đã đứt lìa rồi.
Đối diện Lâu Sở Nhi là một thiếu niên độ tuổi mười bảy mười sáu, gương mặt lanh lợi cộng thêm chút nham hiểm điên rồ. Trên tay cầm một con dao găm sắc bén, nhìn về phía cô với cái nhìn chết chóc. Cậu ta cười vang, vỗ tay cảm thán: “Chị dâu, thân thủ không tồi nha!”
Lâu Sở Nhi nở một nụ cười hết sức “thân thiện”. Cô ném áo khoác cho Novin, xắn tay áo, dịu dàng nói: “Em trai, chẳng phải chị đã bảo không được nghịch dao lung tung rồi hay sao?”
Lời nói còn chưa dứt Lâu Sở Nhi đã chạy vụt về phía đối phương với tốc độ đáng kinh ngạc. Cậu thiếu niên lùi về sau một bước, mắt trừng lên, cười vang. Cậu ta lao đến, vung dao về phía Lâu Sở Nhi, Lâu Sở Nhi lại né được sang một bên, một tay chụp lấy cổ tay cậu thiếu niên rồi lấy được con dao. Cậu ta chưa kịp phản ứng lại, Lâu Sở Nhi đã thẳng chân đá bay cậu ta.
Cậu thiếu niên bay vút ra xa, cuối cùng được Novin đỡ lại mới không ngã. Lâu Sở Nhi cầm con dao trên tay, săm soi rồi quay sang nhìn Novin cười: “Làm tốt lắm!”
Novin thả cậu thiếu niên xuống, cúi người: “Là trách nhiệm của tôi.”
Lâu Sở Nhi quay sang nhìn cậu thiếu niên đứng bên cạnh với vẻ mặt bối rối. Cô nở một nụ cười man rợ doạ người: “Lạc Vãn Chi, đã biết sai chưa hả?”
Lạc Vãn Chi này chính là con trai của Tam phu nhân, em trai cùng cha khác mẹ của Lạc Phương Dật. Cậu ta là người có ngoại hình giống với bên ngoại nhiều hơn nhưng tính cách lại điên rồ hơn cả Lạc Phương Dật. Từ nhỏ đã nổi danh là hung thần ác sát, mười bốn tuổi đã giết cả giáo sư dạy võ của mình. Nói chung, Lạc Vãn Chi chính là biểu hiện phù hợp nhất cho bệnh điên rồ của gia tộc này. Lạc Viên Khởi đối với cậu con trai nhỏ này rất tán thưởng và kỳ vọng, nhưng cậu ta lại không có hứng thú tham gia tranh quyền thừa kế.
Đối với Lâu Sở Nhi, có lẽ cậu ta chính là một rắc rối thứ ba tại gia tộc này.