Chương 17: Đáp Lễ
Nhất phu nhân ngồi cùng với Thư Ngân Cầm, bên tay trái là Nhị phu nhân, đối diện là Tam phu nhân và Lạc Vãn Chi. Có vẻ như con gái của Nhị phu nhân không xuất hiện. Cô con gái này hiện tại đang làm việc bên cạnh Lạc Viên Khởi nên sẽ không tham gia những bữa tiệc giống thế này trừ khi Lạc Viên Khởi có mặt nên cũng không lạ gì.
Nhìn qua bàn tiệc này, Lâu Sở Nhi có thể đoán được sức mạnh nghiêng về bên nào. Nhất phu nhân có địa vị và thế lực nhà ngoại khá lớn nhưng sức ảnh hưởng trong gia tộc lại không lớn. Tam phu nhân nhờ Lạc Vãn Chi được ưu ái nên cũng có tiếng nói trong nhà, thân thủ có lẽ là người tốt nhất ở chỗ này. Tuy nhiên so với Nhị phu nhân thì không đáng nói, Nhị phu nhân nắm một phần công văn tài chính cùng với con gái là cánh tay đắc lực bên cạnh Lạc Viên Khởi, bà ấy có lẽ mới chính là nhân vật có quyền lực nhất ở chỗ này.
Lâu Sở Nhi ngồi vào bàn sau khi chào hỏi qua loa. Ninh Ngọc Vi nhìn cô nhíu mày khó chịu. Lâu Sở Nhi cũng không khiêm nhường, đưa tay cầm lấy hộp quà đã chuẩn bị sẵn.
“Mẹ, con dâu có món quà nhỏ muốn hiếu kính, hy vọng mẹ sẽ hài lòng.”
Ninh Ngọc Vi nhận lấy món quà, khuôn mặt đã thể hiện rõ ràng việc bản thân không ưa thích. Lúc bà ta định mở quà thì Lâu Sở Nhi lại ngăn cản: “Ấy, mẹ đừng mở vội. Đợi về phòng hẳng mở, món quà nhỏ sợ làm mọi người chê cười.”
Ninh Ngọc Vi nhíu mày, đưa món quà cho người hầu cầm về phòng trước.
“Có lòng là được, sợ gì chê cười chứ?”
Lạc Vãn Chi quay sang nhìn Lâu Sở Nhi, nhướng mày lè lưỡi tỏ vẻ khinh bỉ vì những lời nói giả tạo của Ninh Ngọc Vi. Lạc Vãn Chi ghét nhất những kiểu giả tạo như thế, trong lòng nghĩ gì thì nói đó sao phải tỏ ra kiêng nể trong khi bản thân chẳng hề muốn. Cậu ấy vốn dĩ không định đến bữa tiệc hồng môn yến này nhưng nghe nói lần trước Lâu Sở Nhi đến đã chịu thiệt thòi, lần này lại mời cô đến nên sợ cô lại chịu thiệt. Bằng không Lạc Vãn Chi cũng chẳng hứng thú gì.
Ninh Ngọc Vi gõ gõ tay trên bàn, cũng không ngần ngại mà đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay mời mọi người đến là vì ta có việc muốn tham khảo ý kiến, quan trọng nhất là ý kiến của Sở Nhi.”
Lâu Sở Nhi sởn cả gai ốc, nói hay như hát, cứ như thể thật sự xem trọng cô không bằng.
“Ngân Cầm và Phương Dật là thanh mai trúc mã từ nhỏ, con bé tư chất thông minh, ta sớm đã muốn cưới về cho Phương Dật. Chỉ tiếc bây giờ Phương Dật đã có Sở Nhi. Nhưng mà Sở Nhi gả vào nhà chúng ta cũng gần ba tháng rồi, Phương Dật thì luôn ở bên ngoài không về nhà, Sở Nhi à có phải giữa hai đứa có chuyện gì rồi không?”
Lạc Vãn Chi trừng mắt một cái, lầm bầm: “Chuyện vợ chồng người khác cũng xía vào, không phải bà định tối đến chui vào trong chăn xem họ ngủ kiểu nào luôn đó chứ.”
Tam Phu nhân không nhắc nhở Lạc Vãn Chi mà chỉ yên lặng mỉm cười ngồi xem kịch. Lâu Sở Nhi biết Lạc Vãn Chi bất bình thay mình nên đưa tay qua đặt lên tay cậu, ý muốn Lạc Vãn Chi kiềm chế lại. Lạc Vãn Chi hiểu ý liền chậc lưỡi tức giận.
Lâu Sở Nhi lại cười điềm đạm nhất chén trà, yêu kiều uống một ngụm, nho nhã nói: “Làm gì có chuyện chứ? Nếu không phải vì công việc bận rộn thì chồng con cũng đâu cần ở bên ngoài lâu như vậy. Ngày hôm qua anh ấy đã nói từ bây giờ sẽ thường xuyên ở nhà với con. Hôm qua cũng là “quá độ” nên sáng nay con cũng có chút mệt mỏi.”
Ninh Ngọc Vi tỏ vẻ khó chịu, muốn bắt bẻ nhưng lại không tìm được cớ. Lâu Sở Nhi nói chuyện ẩn ý như vậy giống như muốn cho bà ta biết giữa cô và Lạc Phương Dật yêu thương nồng thắm, không có chỗ cho người khác chen chân vào.
Nhưng con người này một khi đã muốn thì kiểu gì cũng nói cho được. Ninh Ngọc Vi nắm tay Thư Ngân Cầm, vẻ mặt nhìn cô ấy âu yếm chiều chuộng hết mức: “Ta chỉ lo lắng vu vơ vậy thôi, mẹ nào chẳng lo cho con chứ. Sở Nhi, con xem thế này được không. Con và Phương Dật thường ra ngoài làm nhiệm vụ, trong nhà cũng không thể không có ai giúp đỡ việc giấy tờ. Hay là để Ngân Cầm ở bên Phương Dật thì thế nào, cũng có thể giúp đỡ con chăm sóc cho Phương Dật nữa.”
Lâu Sở Nhi nghiêng mắt. Hoá ra là ý này. Ninh Ngọc Vi công khai muốn nạp vợ bé cho Lạc Phương Dật còn hỏi ý vợ cả là cô trước mặt mọi người, không phải là muốn thể hiện sự chèn ép không yêu thích của mình ra hay sao? Thư Ngần Cầm này không biết là ý đồ thế nào nhưng Lâu Sở Nhi có thể đoán chắc rằng Ninh Ngọc Vi muốn có thêm người dò thám thân phận của cô. Đợi khi cô lộ ra một chút ít sơ hở sẽ liền tống cổ cô đi, cho Thư Ngân Cầm lên làm vợ cả.
Ý đồ lộ liễu như vậy đúng là không sợ người ta biết được.
Nếu Lâu Sở Nhi từ chối một cách thẳng thừng thì lại là không nể mặt. Dù sao truyền thống một phu đa thê của cái nhà này cũng không phải chuyện lạ. Từ chối không khéo còn gây mích lòng các vị phu nhân khác.