Chương 42 - Trừng phạt
VŨ THỊ
Việc Y Vy quay trở lại khiến lão già Vũ Tấn Hùng không
ngừng hoang mang, mới có một thời gian ngắn không gặp mà trông lão ta đã tàn tạ đi trông thấy.
Y Vy ngay lập tức triệu tập cuộc họp cổ
đông, mấy lão già hám tiền đã bán hết cổ phần vẫn ngang nhiên ngồi vào
chiếc ghế cổ đông còn không biết xấu hổ cũng thật nực cười quá rồi. Vũ
Tấn Hùng dù vô cùng hoang mang lo sợ nhưng vẫn cố gắng cao giọng chất
vấn:
“ Từ bao giờ một giám đốc nhỏ bé như cô lại có quyền triệu tập cổ đông vậy cô Vũ Y Vy”
Cô nhẹ nhàng đứng dậy giọng tao nhã:
“ Các vị, việc đầu tiên tôi muốn làm trong cuộc họp này chính là mời tất
cả những vị nào không còn cổ phần trong Vũ thị đứng dậy và rời khỏi
đây”.
Mấy lão già kia không rét mà run, việc họ bán đi cổ phần
đều là trong âm thầm vậy tại sao cô ta lại biết được chứ, mặc dù là vậy
nhưng cũng không còn tư cách nên một phần ba trong số đó đành tự giác
đứng dậy và rời khỏi. Vũ Tấn Hùng cũng một phen chấn động, ông ta suýt
nữa thì bị tăng xông không kiềm chế được cảm xúc.
Sau đó cô lạnh mặt nhìn sang lão: “ Tiếp theo, tôi xin mời ông Vũ Tấn Hùng đứng dậy và rời khỏi chiếc ghế chủ tịch Vũ thị”
Lúc này ông ta không thể kiềm chế cảm xúc của mình nữa đập bàn lớn giọng
quát tháo: “ Vũ Y Vy cô có biết là mình đang làm gì không vậy hả”
“ Bình tĩnh một chút, kịch hay còn ở phía sau”
Nói rồi cô gật đầu ra hiệu cho thư kí, cô ấy phát cho mỗi cổ đông ở đây một tập tài liệu, bên trong là tất cả chứng cứ về việc tham ô hối lộ, bòn
rút công quỹ của Vũ Tấn Hùng, kèm theo đó là giấy chứng nhận 65% cổ phần mang tên cô.
Tất cả lại được một màn kinh hãi, Vũ Tấn Hùng như
không tin vào mắt mình, ông ta phát sốc tay ôm ngực miệng thều thào: “
Mày, chính mày chơi tao, mày chính là kẻ gửi thư nặc danh đó”
Cô
không thèm đôi co thêm với ông ta, ngay lập tức cảnh sát bước vào còng
tay ông ta lại: “ Chúng tôi nhận được thư tố cáo ông tội cố ý giết người cộng tác với việc tham nhũng bòn rút công quỹ, mời ông theo chúng tôi
về sở cảnh sát hợp tác điều tra”
Ông ta như phát điên dại “Không thể nào, các người không thể bắt tôi, là tôi vô can, Vũ Y Vy tao hận mày, a a a”
Sau khi ông ta được đưa đi Vũ Y Vy hiên ngang ngồi vào chiếc ghế chủ tịch, tất cả các cổ đông bên dưới không ai còn dám ý kiến.
“ Các vị, như các vị đã thấy ông Vũ Tấn Hùng tư chất đạo đức không tốt,
lạm dụng chức quyền gây không ít tổn hại cho công ty. Với cương vị là
người có số cổ phần lớn nhất tôi, Vũ Y Vy xin chính thức ứng cử chức chủ tịch HĐQT mời các vị biểu quyết”, và kết quả là 100% đồng ý biểu quyết.
“Việc tiếp theo tôi muốn làm đấy chính là thanh trừng lại các vị trí cốt cán
trong công ty, tôi hi vọng là các vị đang có mặt tại đây sẽ đồng lòng
cùng tôi phát triển Vũ thị, là một người trẻ ít nhiều sẽ còn một vài
thiếu sót thật mong sẽ được chiếu cố nhiều hơn”
Lúc này chú Thẩm
là người lên tiếng trước: “ Vũ tổng, chúc mình cô, lão đây hoàn toàn tin tưởng cô sẽ là người kế vị thích hợp nhất đưa Vũ thị sánh ngang với các tập đoàn lớn khác”
“ Đúng vậy, chúc mừng cô, chúng tôi từ giờ sẽ một lòng ủng hộ và tin tưởng cô”, một cổ đông khác tiếp tục lên tiếng
và sau đó là liên tiếp lời chúc mừng từ những cổ đông khác.
“ Cảm ơn mọi người, tôi sẽ không để mọi người thất vọng, còn bây giờ tan họp”
___
Sau khi Vũ Tấn Hùng bị bắt, toàn bộ nhà cửa, tài sản của ông ta đều bị tịch thu, mẹ con Lệ Lan không còn nơi ở phải tá túc tại nhà của Tấn Trạch.
Vũ Tấn Trạch mặc dù bình thường không gần gũi với gia đình, cũng không tán thành những việc xấu xa họ làm nhưng dù gì cũng là ba mẹ cậu nên cũng
phần nào chua xót.
Thấy cậu không có ý định đứng về phe mình Vũ
Nguyệt Châu điên khùng la hét: “ Vũ Tấn Trạch, mày có còn là con người
không hả, ba mày đã bị người ta bắt đi rồi, nhà cửa không còn, tất cả
mất hết rồi mày vẫn có thể ung dung như vậy, còn không mau nghĩ cách trả thù con khốn đó”
“ Chị, tất cả là do mọi người tự làm tự chịu bây giờ còn đổ lỗi cho ai hả”
“ Mày, mày, ha ha ha, quả đúng là ba mẹ tao đã uổng công nuôi mày lớn để bây giờ mày đối xử với chúng tao như vậy”
“ Hai đứa thôi đi, giờ là lúc nào còn cãi nhau, Tấn Trạch xem như mẹ xin
con, con có thể đi cầu xin Vũ Y Vy tha cho ba con có được không, cô ta
nhất định sẽ nghe lời con”
“ Tại sao chị ấy phải nghe lời con
chứ, con chính là con của kẻ thù chị ấy không ghét con đã là nhân từ quá rồi, các người đừng có mà quá đáng nữa”
Vũ Tấn Trạch cảm thấy
đau đầu không muốn đôi co thêm với họ nữa nên đã bỏ đi ra ngoài, nhưng
đi được một đoạn chợt nhớ ra là quên không mang điện thoại nên quay lại
và tình cờ phát hiện ra chuyện động trời, anh đứng ngoài cửa nghe tất
tần tật câu chuyện của mẹ con Lệ Lan.
“ Mẹ, sao mẹ không nói luôn thân phận của nó cho nó biết cho chị em nó đau khổ chết đi”
“ Con bị ngốc sao bây giờ chúng ta mất hết rồi còn mỗi chỗ dựa này thôi
nếu để nó biết chúng ta không phải ruột thịt mà còn là kẻ thù con nghĩ
chúng ta sẽ còn chốn dung thân sao”
“ Rốt cuộc thì ba mẹ nuôi nó
cũng được cái tích sự gì kia chứ, năm đó đáng nhẽ ra ba không nên đánh
tráo để rồi phải nuôi nấng một đứa trẻ không biết nghe lời như nó”
___
Vũ Tấn Trạch lê tấm thân mệt mỏi bước đi không phương hướng, cậu vậy mà
lại chính là em ruột của Y Vy, những kẻ cậu luôn nhận định là ruột thịt
lại chính là kẻ cướp cậu khỏi tay gia đình của mình.
Bao nhiêu
năm qua Vũ Tấn Trạch luôn sống trong cảnh cô độc, thiếu thốn tình
thương, còn nhớ ngày đó cũng chỉ có bác Dương thương cậu như vậy, ông vì nhớ đến đứa con xấu số mà luôn đối xử tốt với cháu mình. Vậy mà cho đến lúc họ ra đi cậu cũng không thể nhận lại ba mẹ mình.
Trời bắt
đầu đổ mưa lớn, người con trai vẫn lê những bước chân nặng nhọc như
không còn cảm nhận được gì, mọi đau đớn trong tim dường như đã che lấp
đi cái thời tiết khắc nghiệt ngoài kia.
Dương Trác Hiên đang chở Y Vy từ công ty trở về liền bắt gặp cảnh này, cô liền bảo anh dừng xe
xuống che ô dìu cậu lên xe. Vũ Tấn Trạch nhìn thấy cô nước mắt không tự
chủ được mà thi nhau rơi xuống: “ Chị”
“ Tấn Trạch, em sao vậy”, Y Vy không khỏi chua xót
“ Chị”
“ Được rồi, chúng ta về nhà rồi nói”
Dương Trác Hiên chỉ yên lặng quan sát rồi trở hai người về Vũ gia, anh vẫn là đang ngầm đánh giá cậu con trai này.