Chương 47 - Lão bà bà muôn năm
Bình minh ló rạng qua ô cửa sổ, ánh nắng nhè nhẹ rọi vào khuôn mặt thiếu nữ đang ngủ say, người đàn ông mới sáng sớm đã không ngừng thủ thỉ “ Bà xã, lại thêm một ngày nữa anh nhớ em rồi, nhớ giọng nói của em, nhớ
những cử chỉ đáng yêu của em, nhớ cả dáng vẻ nữ tổng tài kiêu hãnh của
em nữa”.
“ Phải làm sao đây, anh thật sắp không chịu nổi nữa, bên ngoài kia còn có rất nhiều hồ ly tinh muốn quyến rũ chồng em đó, em còn không tỉnh lại nhỡ anh phải lòng người khác thì làm thế nào đây”. Vừa
nói anh vừa mải mê nắn tay cho cô
“ Anh dám”, giọng nói tuy vô cùng nhỏ nhưng lại rất rõ ràng, Y Vy yếu ớt chớp chớp bờ mi xinh đẹp vài cái rồi nhẹ nhàng hé mắt.
Trác Hiên như không tin vào mắt mình vội đứng phắt dậy cầm tay cô giọng run
rẩy vui mừng “ Bà xã, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, thật tốt quá, cảm ơn
em, bà xã”
“ Bác sĩ, bác sĩ,…”
“ Lâm Thiếu Hoa, cậu lết xác vào đây cho tôi”
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của anh Y Vy không khỏi ấm lòng, đưa bàn tay nhỏ nhắn lên gò má gầy gò xót xa:
“ Ông xã, anh lại không chăm sóc tốt bản thân rồi, thật hư đó”
“ Là anh không tốt, bà xã đợi em tỉnh lại tuỳ ý em trừng phạt”
“ Ừm, nhất định phải phạt anh”
“ Được, được nghe em hết”
Lâm Thiếu Hoa đứng tựa lưng vào cánh cửa ăn cơm chó sắp không chịu nổi bèn lên tiếng
“ E hèm, tôi đã ăn cơm rồi đó, bữa phụ bữa chính đều ăn đủ”
“ Cậu còn nói, có tin tôi san bằng cái bệnh viện của cậu, mau gọi bác sĩ
nữ đến khám cho cô ấy”, người nào đó vẫn dở giọng ngang ngược
“
Tôi nói này Trác Hiên, cậu vô lí nó cũng vừa, không phải lần trước tôi
đã khám cho vợ cậu hay sao”, Lâm Thiếu Hoa không can tâm đôi co lại với
anh
“ Cậu cũng còn biết cô ấy là vợ tôi đó, lần trước là cấp bách, mau đi”
Lâm Thiếu Hoa chỉ còn biết ngặt ngẽo trở ra, Y Vy cũng không khỏi bật cười trước sự trẻ con đáng yêu của chồng mình.
“ Rầm”, cánh cửa phòng bị ai đó không một chút thương tiếc đạp phăng ra, May hộc tốc lao lại miệng không ngừng oán thán
“ Rebecca, huhu, bạn yêu à, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, cậu có biết mình lo lắng thế nào không hả, đã thế, hic, tên đó… tên đó còn một mình độc
chiếm cậu không cho tụi mình lại gần cậu, hu hu, bạn yêu à, nhất định
phải đòi lại công bằng cho chúng tớ”, May vừa nói, vừa khóc lóc, nước
mắt nước mũi tèm lem tỏ ra uất ức chỉ tay về phía thủ phạm.
Người đàn ông giả vờ ngây thơ gãi đầu quay mặt về hướng khác, lúc này Micol từ từ tiến lại góp vui
“ Cậu đó, chúng ta có còn là anh em rốt không hả, nhìn tôi giống người sẽ bất chấp thủ đoạn mà cướp đi người phụ nữ của bạn mình hay sao hả”
“ Cậu còn nói, không phải là trước đây cậu có ý đồ với cô ấy”
“ Còn không phải là lúc đó tôi chưa biết mối quan hệ của hai người sao”
Mãi mê đôi co mà quên mất nhân vật chính hiện giờ đang sốc đơ cắt người, cô là đang nghe cái gì vậy, thật hết nói nổi cái hũ giấm chua ngàn năm
này, Y Vy lắc đầu bất lực.
Cánh cửa phòng một lần nữa lại mở ra, người đàn ông râu tóc bạc phơ vui mừng tiến vào
“ Cháu dâu của ta tỉnh rồi, đúng là chuyện đáng mừng, thế nào, con cảm thấy trong người sao rồi”
“ Cụ Trần, ông… ông”, Y Vy miệng lắp bắp mắt tròn xoe ngạc nhiên
Trác Hiên nhẹ nhàng ôm cô giải thích: “ Anh đã nhận lại gia đình của mình rồi, từ giờ em sẽ là thiếu phu nhân Trần gia”
“ Tiểu Vy à, ta thật sự vô cùng biết ơn con, nếu như không nhờ có con
sáng suốt mọi chuyện đã không thể sáng tỏ rồi”, ông cụ Trần ôn tồn nhìn
cô đầy cảm kích
“ Ông à, chúng ta là một nhà, ông đừng nói như vậy”
“ Đúng vậy, cháu trai ta lấy được đứa trẻ tốt như con, đời này của ta gắng gượng được đến bây giờ đã là đủ mãn nguyện rồi”
“ Ông nội, người không được nói bậy, người còn phải sống thật lâu để chúng con có cơ hội phụng dưỡng người”
“ Được, được…”, ông cụ phấn khích cười vui vẻ
Như nhớ ra điều gì đó cô hốt hoảng hỏi anh “ Anh à, mẹ, mẹ đâu, mẹ có làm sao không anh”
“ Vy Vy, bình tĩnh, mẹ không sao, em yên tâm”, nói rồi anh lấy ra một
phòng thư trong túi áo cho cô xem, là thư của bà Duyên, nước mắt không
ngừng thi nhau rơi xuống, cùng là phụ nữ với nhau cô hiểu bà ấy chắc hẳn đã đau đớn như thế nào. Trác Hiên ôm lấy cô an ủi, một màn đau lòng này khiến không gian bỗng chốc trầm xuống.
“ Anh à, em muốn gặp mẹ”
“ Được, đợi sức khỏe của em hồi phục chúng ta sẽ đi gặp mẹ”
___
Sau một tuần hồi phục sức khỏe tại bệnh viện Y Vy cũng được trở về nhà,
nhận được sự quan tâm chăm sóc đặc biệt từ ông chồng quốc dân tự nhiên
lại cảm thấy bản thân như một đứa trẻ còn mớm tí mẹ nên hôm nay cô quyết tâm bấng cái rễ lì lợm này đến SHB làm việc.
Như chỉ đợi có thế, ngay sau khi anh ra khỏi nhà lập tức rủ rê cô bạn thân bé bỏng đi tán
gẫu, thời gian dưỡng bệnh sắp bức chết cô rồi.
Y Vy diện cho mình một chiếc đầm đen sang chảnh khoe ba vòng quyến rũ, tóc búi lả lơi xoã
vài lọn hai mai, dép cao và túi cầm tay cùng tone màu vô cùng xinh đẹp.
Hai người ghé qua những nhà hàng quen thuộc, cùng nhau đi mua sắm, đi la cà hết buổi sáng. Buổi trưa May được anh trai triệu tập về công ty gấp nên cô cũng nổi hứng muốn ghé qua thăm chồng liền không chần chừ tự mình
lái xe đến SHB, nhân tiện không quên đặt chút điểm tâm cho nhân viên
trong công ty.
Đặt chân vào sảnh Y Vy liền nhận được sự chào đón nồng nhiệt của mọi người
“ Rebecca, thật sự là cô sao”
“ Rebecca, cô quay lại rồi, chào mừng cô”
“ Mọi người nói gì vậy, không phải chúng ta nên gọi cô ấy là bà chủ sao”
“ Đúng đó, đúng đó, lão bà bà của tôi”
Cùng lúc này người giao hàng đã mang đồ ăn cùng cafe tới Y Vy vui vẻ đáp lại:
“ Chào mọi người, rất vui vì vẫn còn nhớ đến tôi, ở đây đều là tấm lòng của tôi mọi người phải ăn hết đó”
Tất cả lại được một màn đơ người trong giây lát, cô gái nhỏ ngờ vực “ Sao vậy, mọi người không thích những thứ này”
“ Không có, Rebecca, thật ra công ty có quy định không được ăn vặt trong giờ làm việc”, một nhân viên đứng ra gãi đầu giải thích
“ Ồh, không sao, tôi chính là quy định, đã yên tâm chưa nào”, Y Vy tinh nghịch nháy mắt
“ Hú hú zê zê, Rebecca muôn năm, lão bà bà muôn năm”, mọi người một loạt đồng thanh hớn hở không thôi bắt đầu lâm trận.
David đại nhân đang ngồi nghiêm nghị trên chiếc ghế tổng tài không ngừng giật giật hai mắt mà không hiểu nguyên nhân.