Chương 46 - Hy vọng
Ánh đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, một đoàn y bác sĩ mệt mỏi
bước ra ngoài, vị bác sĩ có vẻ lớn tuổi nhất lắc đầu buồn bã.
Dương Trác Hiên như điên dại túm chặt cổ áo ông ta không ngừng lắc lư “ Thái
độ của ông như vậy là sao chứ hả, các người… các người, nếu hôm nay cô
ấy có mệnh hệ gì thì cái bệnh viện này giải tán hết cho tôi”.
“ Chúng tôi đã cố gắng hết sức thưa ngài, phần còn lại phải nhờ vào ý chí của cô ấy”, vị bác sĩ kia cúi đầu bất lực.
__
Vũ Y Vy được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, dây nhợ chằng chịt trên
người, hơi thở yếu ớt phải nhờ đến bình oxi, khuôn mặt nhợt nhạt không
một chút sức sống.
Người đàn ông bên cạnh trút mọi vỏ bọc ngồi cạnh bên đau đớn, nếu như có thể anh nguyện thay cô thế vào chỗ đó.
“ Vy Vy, là tại anh không tốt, anh luôn cao ngạo cho rằng mình đủ bản
lĩnh để bảo vệ em nhưng đến cuối cùng anh lại chính là người liên lụy
em. Em trừng phạt anh thế nào cũng được nhưng làm ơn đừng rời xa anh có
được không, anh xin em đó vợ à”, Dương Trác Hiên không thể thôi khóc lóc gục đầu xuống tay cô.
Bên ngoài cửa, bà Trịnh Kim Duyên không khỏi đau lòng, nước mắt dàn dụa
không dám nấc lên thành tiếng. Bà khốn khổ vỗ ngực mình ân hận, tất cả
đều tại bà, nếu như bà chịu bình tâm mà suy nghĩ thấu đáo, nếu như bà có đủ bình tĩnh để đối mặt, nếu như bà có đủ tỉnh táo để tìm hiểu rõ mọi
việc thì con cái bà đã không phải chịu khổ bao năm qua, thì đứa nhỏ vô
tội không phải nằm kia từng phút giành giật sự sống, thì người bà yêu
thương đã không phải ra đi trong uất ức. Tất cả đều là tại bà, bà chính
là tội đồ lớn nhất trong chuyện này, bà không xứng đáng để được nhận một tiếng mẹ từ con trai con dâu mình.
Nhìn qua ô kính thêm một lúc
bà lẳng lặng rời đi, ngay lúc này bà không còn mặt mũi nhìn ai nữa, bà
đã để lại một lá thư gửi quầy lễ tân bệnh viện rồi quyết định vào chùa
xám hối, cầu bình an cho con dâu mình.
___
Dương Việt Cẩn
hoá tro trong đám cháy, cho đến lúc chết ông ta vẫn không có một người
thân bên cạnh, một người thật lòng thật dạ với ông ta cũng không có, so
với những gì ông ta đã làm thì kết cục đó quả là rất dễ dàng rồi.
Sau một thời gian bình ổn lại tâm trạng, Dương Trác Hiên đã tỉnh táo hơn để thu xếp mọi việc.
Anh quyết định giao lại Vũ thị cho Vũ Tấn Trạch sau đó đưa Y Vy trở về Anh
điều trị, từ giờ trở đi anh cũng không muốn trở về vùng đất đau thương
này nữa, anh sẽ đưa cô đến nơi mà tình yêu của họ đã bắt đầu, sẽ cùng cô chiến đấu đến cùng trời cuối đất.
____
Chiếc phi cơ quen
thuộc đáp xuống sân thượng bệnh viện Bắc Kinh, người đàn ông nâng niu
người phụ nữ trên tay mình cùng đoàn bác sĩ, vệ sĩ chuẩn bị hướng về
phía cầu thang tự động.
“ Khoan đã”
Bước chân khựng lại
anh ngoảnh đầu về phía tiếng gọi, một ông lão râu tóc bạc phơ khuôn mặt
phúc hậu đang nôn nóng nhìn về phía hai người, không ai khác đó chính là ông cụ Trần.
“ Trác Hiên, con định sẽ không nhận người ông nội
này sao”, giọng nói có phần run lên như sợ anh sẽ đi mất. Anh sao lại
không nghĩ đến ông kia chứ, chỉ là anh vốn không biết đối mặt với ông
thế nào, nhưng giây phút nhìn thấy ông trong bộ dạng hớt hải gọi với
theo anh không thể kìm được cảm xúc.
Ông cụ Trần sống đến ngần này tuổi cũng đủ cô đơn rồi, bà cụ thì đã đi cách đây 6 năm trước, con trai thì đã bị người ta giết hại từ lâu, có trời
mới biết ông đã hạnh phúc thế nào khi biết huyết thống của mình vẫn còn
trên đời này.
“ Ông nội, người có thể đi cùng con không”, chỉ vỏn vẹn một câu trong nghẹn ngào, khoé mắt cay xè nhìn ông cụ.
“ Có thể, có thể, ta có thể”.
____
️ ️ ️ Anh Quốc
“ Bà xã, anh đã đổi họ rồi, chồng em bây giờ mang họ Trần đấy”
“ Bà xã, hôm nay công việc hơi nhiều có chút mệt, em có thể xoa đầu giúp anh không”
“ Bà xã, hôm nay anh đích thân nấu món cháo sườn mà em thích nhất mau dậy ăn một chút”
“ Bà xã, anh đã lên kế hoạch cho đám cưới của chúng ta rồi em có yêu cầu
gì không, nhẫn anh cũng đã đặt, váy cưới của em cũng đã may chỉ chờ em
gật đầu đồng ý”, nói đến đây cổ họng anh đã nghẹn ứ lại, nước mắt lại
bắt đầu thi nhau lăn xuống.
Lâm Thiếu Hoa từ bên ngoài bước vào
không khỏi thở dài: “ Y Vy à, em mà còn không tỉnh lại e là người bạn
này của anh sẽ vì em mà chết tâm trước đó, nước mắt cậu ta cũng sắp cạn
rồi, em thật sự nhẫn tâm như vậy sao”
“ Cậu ra ngoài đi, cô ấy cần nghỉ ngơi”
“ Khoan đã, Trác Hiên cậu nhìn xem, ngón tay cô ấy”, Lâm Thiếu Hoa mắt sáng bừng giọng hớt hải.
Lúc này anh mới để ý đến, ngón tay thật sự cử động rồi “ Mau, cậu mau khám cho cô ấy”
“ Vy Vy, em có nghe anh nói không, Vy Vy”, người đàn ông mang trái tim đầy hy vọng gấp gáp gọi tên cô.
Lâm Thiếu Hoa sau một hồi khám kĩ lưỡng mừng rỡ quay lại “ Nhịp tim của cô
ấy đã ổn định hơn, có thể sắp tới sẽ không cần dùng máy thở nữa, việc
tỉnh lại chỉ là sớm muộn thôi. Trác Hiên, việc cậu cần làm bây giờ là
phải luôn bên cạnh cô ấy, trò chuyện cùng cô ấy thì mới có thể nhanh
chóng chạm vào tiềm thức đang ngủ say của cô ấy”.
“ Tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu”
Anh nhanh chóng tiến lại cầm tay cô nâng niu hạnh phúc, Lâm Thiếu Hoa cũng vui vẻ đi khỏi nhường lại không gian cho hai người.