Chương 232 - TÌNH HUỐNG KHÔNG THỂ KÉO DÀI
Nhưng trong lòng anh vẫn nổi lên một chút bất an. Không ngoài dự đoán, vừa rời khỏi buổi hội nghị thì Vĩnh An báo lại thông tin mà Khương Đạt liên lạc về sức khỏe ông nội Trần.
Anh nhanh chóng xử lý những chuyện gấp quan trọng nhất rồi giao lại cho Vĩnh An giải quyết phần còn lại. Bản thân anh lên đường về nước ngay trong đêm.
Sau khi về nước, điện thoại cho Ái Triêm vẫn không ai bắt máy, anh lập tức gọi cho Khương Đạt.
Khương Đạt dưới sự gặng hỏi của lão đại, cuối cùng không chống đỡ được, phải nói rõ tình hình xảy ra. Cậu cũng đang rất hoang mang vì cô chủ nhỏ đã sốt cả đêm.
Tay đang cầm điện thoại của Trần Minh run lên:
-Đang ở bệnh viện nào?
—
Nhanh chóng bắt xe đến bệnh viện, anh chưa kịp nhìn ông nội đã lao đến phòng cấp cứu với Ái Triêm. Cô bị khâu gần năm mươi mũi kim ở bên lưng. Từ khi chuyển sang phòng hồi sức vẫn sốt không ngừng. Khi anh đến nơi bác sỹ vẫn đang khám cho cô.
Sau khi uống thuốc hạ sốt, cô mơ màng nhìn Trần Minh một cái rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ. Càng nhìn cô lòng anh như dao cắt vậy.
Bác sĩ chủ trị cho cô cầm hồ sơ bệnh án của cô rồi nói với anh:
-Cậu đi gặp bác An đi. Anh ấy sẽ nói rõ tình hình cho cậu.
Trong văn phòng bác sĩ An, khuôn mặt Trần Minh lạnh lùng ngồi đó, anh cúi đầu lật xem hồ sơ bệnh án của ông nội, cũng thấy được chi tiết quá trình trị liệu, còn có tình hình sức khỏe của Ái Triêm hiện tại.
Bác sĩ An để anh xem xong, nhịn không được nói:
-Tình huống ông cụ không thể kéo dài được. Cậu lo chuẩn bị tâm lý trước đi. Để ông ra đi vào lúc này cũng không phải là không tốt.
Bàn tay cầm hồ sơ của anh nắm chặt đến độ nổi gân xanh:
-Không còn cách nào khác sao?
Bác sĩ An lắc đầu:
-Không có. Thể chất ông cụ có nhiều suy yếu, cơ thể bài xích thiết bị trị liệu nên mới xảy ra phản ứng. Dù có giữ nữa thì cũng chỉ làm cho các thương tổn thêm trầm trọng. Mặc dù hôn mê nhưng trong ý thức vẫn rất đau đớn.
Ông thở dài dừng lại một chút như để cho anh có thời gian tiêu hóa được thông tin.
-Hơn nữa hiện tại Ái Triêm, cậu cũng biết sức khỏe cả hai mẹ con không được tốt. Muốn giữ được cái thai thật sự là một vấn đề nan giải. Mà vết thương vừa nãy làm cô ấy sốt cao không dứt. Nếu còn để cô ấy chịu thêm sức ép, sợ rằng.. khó giữ được…
Trần Minh không ngờ rằng mình chỉ mới vừa đi công tác có một ngày thôi mà hai người thân yêu của anh lại dạo một vòng quỷ môn quan như thế.
Nỗi sợ hãi như cơn thủy triều tràn ra bao phủ toàn bộ cơ thể anh, đặc biệt là sau khi nghe bác sĩ nói xong, trái tim anh đau như bị dao cắt.
Rời khỏi văn phòng bác sĩ An, Trần Minh trở lại phòng bệnh. Khương Đạt ở phía sau nói lại vấn đề từ đầu cho anh nghe . Anh đứng trầm mặc yên tĩnh, giống như một bức tượng đá. Khương Đạt đôi khi không biết lão đại có nghe mình nói hay không. Nhưng cậu vẫn thành thật tường thuật lại mọi việc.
Ánh mắt Trần Minh vừa đau lòng vừa yêu thương nhìn Ái Triêm , cảm giác đau xé lòng này mãi không thôi. Cô nằm ở đây, có lẽ có một nửa nguyên nhân là bởi vì anh.
Anh ân hận vô cùng. Anh tính toán mọi đường, kể cả những mối hiểm họa từ nửa vòng trái đất cũng đề phòng hết thảy. Thế nhưng vẫn tính sai một nước cờ, lại bỏ qua cho mối hiểm họa ở gần bên anh nhất. Từ khi Nguyệt Anh bị anh đưa về quê nhà, những cổ phần của Châu Mạnh Hà cũng đã mua lại toàn bộ. Anh cứ tưởng họ sẽ thành thật mà sống dưới số tiền trợ cấp của tập đoàn. Vậy mà họ lại dám làm ra việc như vậy với cô.
Sáng hôm sau, Ái Triêm vừa mới tỉnh dậy đã thấy Trần Minh ngồi ở bên cạnh, phản ứng đầu tiên là giật mình, sau đó nhìn ánh mắt ủ dột của anh, cô mới nhoẻn miệng cười:
-Anh… anh về lúc nào vậy?
Cô nhìn quanh bốn phía, thấy mình còn ở bệnh viện, theo bản năng muốn ngồi dậy. Nhưng vừa động người thì vết thương bị động tới đau đến mức phải hít hà mấy tiếng.
Trần Minh ấn cô xuống, rồi sau đó điều chỉnh người cô, tìm một tư thế dễ chịu cho cô nằm mà không động đến vết thương:
-Hình như cứ rời khỏi tầm mắt anh là em thương tích đầy mình vậy.
Cô nhăn mặt vì đau:
-Là chuyện ngoài ý muốn thôi. Ai mà muốn mình bị thương chứ?
Đương nhiên cô có thể cảm nhận được anh đang rất lo lắng. Người đàn ông này vĩnh viễn sẽ luôn đau lòng khi cô bị tổn thương. Hai người trải qua quá nhiều chuyện, chia cách có, đau thương có, so với bất cứ ai, cô biết anh quý trọng đoạn tình cảm này như thế nào.
Thấy anh trầm mặc không nói, trong lòng cũng thấy xót xa:
-Anh ghé thăm ông nội chưa?
-Rồi. Anh sẽ theo lời bác sỹ. Khương Đồng đã trở về. Cậu ấy sẽ lo liệu hậu sự.
Cô đau đớn nhìn khuôn mặt lạnh như băng của anh khi nói đến vấn đề này. Trong lòng anh có lẽ vừa uất ức vừa buồn bã, nhưng không muốn bày ra vẻ mềm yếu trước mặt cô nên cố tỏ vẻ cứng cỏi.
-Anh muốn khóc thì cứ khóc đi. Ở đây không có ai nữa ngoài em.
Trần Minh nhìn khuôn mặt tái nhợt không có chút huyết sắc của cô, cuối cùng vẫn nhịn không được mà khóe mắt hơi ươn ướt. Sau đó anh nhanh chóng mở miệng đổi đề tài, giọng nói có hơi khàn:
-Anh rất lo cho em và con. Mọi chuyện anh sẽ tự lo liệu. Em chỉ cần tịnh dưỡng cho tốt là được.
Anh nắm chặt lấy tay cô, áp mu bàn tay cô vào má mình, ngữ khí có chút bất đắc dĩ, cũng mang theo tia tự trách rất sâu:
-Anh tức bản thân mình, tại sao lại không nghĩ đến anh em nhà họ Châu cơ chứ.