Chương 231 - ĐẠO LÝ TAO NGHE CHÁN RỒI
Nhưng rồi bác sĩ từng nói với cô, trị liệu không nhất định sẽ có hiệu quả, chỉ có thể nói sẽ giữ cho ông đời sống thực vật mà thôi, nhưng không chắc có thể giữ được bao lâu.
Khi cô nói lại chuyện này với Trần Minh, anh trầm lặng hết một đêm.
Nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định thử một lần:
-Chỉ cần ông còn một chút hi vọng, anh vẫn sẽ tiếp tục cố gắng.
Ái Triêm nhìn anh đau khổ giẫy giụa mà trong lòng như có dao đâm một nhát
-Anh nhẫn tâm để ông nội phải chịu dày vò như vậy sao?
-Không phải như vậy, nhưng có lẽ anh sẽ rất hối hận nếu không làm hết sức. Anh không cam lòng để ông đi như vậy. Biết đâu… nếu thật sự thành công thì sao?
Cô chỉ biết thở dài, cuối cùng im lặng không nói thêm gì nữa.
Hiện tại các bác sỹ cũng lại khuyên cô thuyết phục anh để cho ông đi thanh thản. Bởi họ vừa mới phát hiện ra ông nội Trần còn bị chứng rối loạn đông máu. Cơ thể chịu thêm dày vò nên có những phản ứng tiêu cực.
Ái Triêm suy nghĩ rất nhiều. Việc của ông nội Trần thật sự chỉ có Trần Minh mới quyết định được. Cô quay lại phòng bệnh nói với Khương Đạt tìm cách liên lạc với Vĩnh An.
Trong quá trình đàm phán Trần Minh sẽ thường xuyên tắt máy. Ngay cả cô cũng không có cách nào liên lạc với anh.
Khương Đạt rời đi rồi cô ngồi xuống bên cạnh mép giường, nắm lấy bàn tay nhăn nheo đầy dây nhợ của ông nội.
Một người đàn ông tung hoành trong giới kinh doanh một thời giờ đây phải sống tạm bợ nhờ đống máy móc dây nhợ lòng thòng bao kín cả cơ thể.
Thời gian trước cô còn thường xuyên đến thăm ông, nhưng ba bốn tháng nay, quá nhiều chuyện xảy ra, thể lực cô thật sự không ổn, không thể vào viện thường xuyên. Vậy mà ông đã xảy ra chuyện như vậy.
Mải mê suy nghĩ, cô không nghe được tiếng bước chân đến gần, cho đến lúc một lưỡi dao lạnh ngắt kề ngang cổ. Một giọng cười man rợ vang lên:
-Ha… ha.. ha..ha ha cuối cùng mày cũng chịu đến rồi sao? Để tao chờ lâu quá rồi đó cháu dâu.
Ái triêm bị bất ngờ giật nảy mình. Nhưng cô cố bắt ép mình tỉnh táo. Giọng nói này… cô đã nghe ở đâu rồi. Rất quen..
-Ông là ai?
-Ô. Nhanh quên như thế sao? Chúng mày kẻ xướng người họa nuốt hết số cổ phần của chúng tao, giờ còn không nhớ ông đây là ai?
Trong đầu cô rất nhanh xoay chuyển qua những người có thể gọi cô là cháu dâu. Và rồi một cái tên lóe lên trong tích tắc. Bị cướp cổ phần ư? Chỉ có thể là một người:
-Ông là… Châu Mạnh Hà?
-Ha ha… cái thằng anh trai nhu nhược đó của tao, nhát gan như cáy. Nhưng không sao. Mày nhớ đến tên hắn thì cũng tốt. Dù sao thì cũng như nhau cả.
Trong lòng cô đã có đáp án. Với cái kiểu cách kiêu căng này thì chỉ có Châu Mạnh Hưng, em trai út của Nguyệt Anh và Châu Mạnh Hà.
-Ông muốn gì?
-Thứ tao muốn nhiều lắm. Nhưng chỉ khi nào ông cụ chết đi, khống chế được mày thì tao mới có thể giành lại được những thứ tao muốn.
Tay Ái Triêm vẫn đang cố gắng giữ lấy cánh tay của Mạnh Hưng không để lưỡi dao cứa vào cổ mình. Nhưng sức lực của cô không thể thắng nổi hắn.
-Ông bình tĩnh đi. Chuyện gì cũng có cách giải quyết mà. Nếu ông làm hại tôi, ông sẽ bị pháp luật trừng trị. Như vậy những thứ Ông muốn có cũng không thể dùng tới. Có ý nghĩa sao?
-Mày câm miệng cho tao. Đạo lý tao nghe chán rồi. Chỉ cần có mày trong tay, tao không sợ gì hết. Đi theo tao. Mày mà lén phén, cả mày và cái thứ trong bụng mày đều phải chết.
Nói rồi hắn dựng cô đứng dậy. Lưỡi dao cứa qua da cô tứa máu. Rồi Mạnh Hưng kẹp chặt cô bên người, di chuyển lưỡi dao xuống ngay hông cô, bắt cô mở cửa.
Ái triêm không dám làm ra hành động gì chống đối. Cô sợ ảnh hưởng đến bé con. Một tay cô đỡ lấy bụng, xoa nhè nhẹ để an ủi con mình, tay còn lại ngoan ngoãn mở cửa ra.
Mạnh Hưng đẩy mạnh cô ra ngoài. Nhưng điều mà hắn không ngờ tới là bên ngoài đã có vệ sỹ mai phục sẵn.
Trước đó khi Khương Đạt xong cuộc điện thoại cho Vĩnh An thì nhanh chóng quay lại phòng bệnh. Cậu đã sinh nghi khi cửa phòng bị khóa từ bên trong. Vì thế đã huy động vệ sỹ ở vòng ngoài tìm cách đột nhập từ phía sau. Không nghĩ đến Mạnh Hưng đưa cô đi ra từ cửa trước.
Mạnh Hưng thực chất đang bí quá hóa liều chứ trước giờ hắn quen thói ăn chơi và dựa hơi King Trần để thể hiện đẳng cấp cùng các đồng bọn cùng trang lứa. Vì vậy hắn vừa xuất hiện ở cửa đã bị Khương Đạt khống chế ngay tại chỗ.
Thế nhưng mũi dao sắc bén trên tay hắn bởi Ái Triêm đang mang thai luống cuống nặng nề không thể nhanh chóng li khai mà bị kéo một đường từ ngang hông ra đến sau lưng.