Chương 223 - Không ai được bỏ cuộc
Bỗng nhiên một tiếng “ẦM” rúng động cả không gian vang lên, có thể cảm nhận cả quả núi cũng bị chấn động mà rung lên dữ dội. Mấy quả đạn pháo từ đâu được bắn liên hoàn vào chân núi làm chấn động cả khu căn cứ. Sự rung chuyển làm cho Ngọc Minh đang cắm đầu chạy bị mất đà ngã ngược ra sau. Cô ta đã nhanh nhẹn đu bám vào mép bậc thang.
Không riêng gì Ngọc Minh mà ba người Ái Triêm cũng bị vụ nổ ấy làm mất thăng bằng dẫn đến té nhào. Đất đá bị chấn động rơi rào rào từ phía trên xuống. Nguyên Trâm cố hết sức níu lấy cha con Ái Triêm không để cho họ bị chấn động đẩy xuống mép vực.
Khắp người cô trầy trụa, bị thương không ít chỗ. Đôi chân bê bết máu dường như đang mất dần cảm giác. Gương mặt Nguyên Trâm nhợt nhạt hẳn đi do mất máu quá nhiều. Cảm nhận tứ chi dần dần tê dại, đầu óc từ từ mụ mị làm cho cô không khỏi tuyệt vọng. Đã bao phen vào ra sống chết với kẻ thù cô không hề một lần bị thương nặng. Lần này không phải chiến đấu dưới danh nghĩa một quân nhân nhưng lại mất đi nửa cái mạng. Thật nực cười.
Nhưng cứ nghĩ đến Ái Triêm cùng ba Chỉnh đang phải chật vật cùng mình, lại thêm Ngọc Minh và thủ hạ của cô ta đằng sau đuổi sát, cô cần phải cố gắng vững vàng hơn.
Ngọc Minh cũng chịu nhiều thương tích không kém, nhưng đã có hai tên thủ hạ phía sau đã kịp thời kéo ả lên từ dưới mép cầu thang. Đồng thời cũng thông báo cho ả một tin tức mà chắc chắn ả sẽ không thích nghe một chút nào.
– Chủ nhân.
Giọng nói kinh sợ cùng hoảng loạn của tên thủ hạ chọc tức Ngọc Minh:
– Có gì mau nói. Các người có phải muốn làm ta tức chết không?
– Có người tập kích! Căn cứ đã bị tấn công!!! Là người của ám Đoàn do Trần Minh chỉ dẫn đã xâm nhập vào được trong khu vực thí nghiệm.
– Vậy sao còn không mau phản công?
– Không thể nào phản công được nữa. Những quả đạn pháo vừa rồi bắn ngay vào khu vực chứa vũ khí của chúng ta. Toàn bộ người đều đã bị khống chế.
Ngọc Minh hơi sửng người một chút:
– Làm sao hắn biết được vị trí chính xác của kho vũ khí?
Thomart đã nói với cô ta cho người xử lý được Trần Minh rồi cơ mà? Còn nói với cô ta chỉ cần khống chế Ái Triêm thì mọi việc còn lại hắn sẽ lo liệu được. Giờ sao thành ra thế này?
– Trước tiên điều những người còn lại ra giải quyết ba người phía trước đi!
Mặc cho những tiếng la hét của thuộc hạ bên dưới đan xen tiếng súng nổ ác liệt phát ra xung quanh, Ngọc Minh không hề mảy may quan tâm. Mắt ả hằn lên những tia máu, nhìn bóng dáng ba người dìu nhau tháo chạy phía trước mà ý muốn giết người càng thêm mãnh liệt!
– Lão đại.
Giọng nói Vĩnh An khẩn trương truyền qua bộ đàm xen lẫn trong tiếng đạn nã và tiếng la hét thảm thiết.
– Không thấy cô chủ nhỏ ở đây. Cả chú cũng vậy. Có lẽ họ đã thoát khỏi khu căn cứ rồi!
– Ngừng bắn! Khương Đồng đâu?
– Đã xâm nhập căn cứ. Khu căn cứ này thực chất là khu thí nghiệm chế tạo ma túy.
Trần Minh nghe vậy ngay tức khắc ra lệnh cho các thành viên ám đoàn tăng tốc độ tìm kiếm. Trên đường đến đây anh đã liên hệ với quân khu, nhờ uy tín của Nguyên Trâm và ba cô ấy để có thể điều động máy bay chiến đấu của quân đội. Đạn pháo vừa rồi là do bên quân khu đưa tới.
Một khu căn cứ bí mật nằm ngay trong lòng núi, lại ở ngay trước mắt mà chính quyền không hề hay biết. Đây không phải là chuyện nhỏ. Vì vậy mà anh dựa vào đó mới chiếm được lợi thế uy hiếp được lãnh đạo thành phố.
– Vĩnh An. Cho người tuần tra quanh núi!
Nhận được lệnh, thủ hạ Ám đoàn lập tức thi hành ngay. Vĩnh An không giấu nổi sự đau đớn hiện rõ trên gương mặt, cậu ta cau mày. Vì vận động mạnh mà vết thương lại rách ra. Máu chảy ra thấm đẫm băng gạc. Trần Minh chỉ huy phía sau liền sốt sắng nói:
– Cậu có kiên trì được nữa không? Nếu không có thể rời đi trước?
Vĩnh An lắc đầu:
– Chưa tìm được cô chủ nhỏ, tôi chưa chết được.
Trần Minh gật nhẹ đầu, thông qua bộ đàm nhắc nhở các thành viên tăng tốc lực tìm kiếm.
Ái Triêm đang ở ngoài kia! Người phụ nữ của anh đang ngàn cân treo sợi tóc ngoài kia! Ruột gan anh như muốn rối tung lên.
Trên sườn núi, Nguyên Trâm khuỵu xuống không đi nổi nữa.
– Nguyên Trâm… Chị cố lên! Chị không được bỏ cuộc…
Ái Triêm cố dùng lực dìu đỡ Nguyên Trâm. Cả người cô bị đất đá bên trên rơi xuống bị thương không ít. Sức lực không còn bao nhiêu. Trời đất như đảo lộn trước mắt nhưng cô tự nhủ phải gắng giữ sự tỉnh táo. Ba Chỉnh bây giờ đã suy yếu, không giúp nổi con gái, nhưng cũng cố lê từng bật thang để không làm cô lo lắng.
– Ư!!!
Nguyên Trâm lại té khuỵu xuống, chân của cô… cô không cảm nhận được nó nữa…
– Nguyên Trâm….
– Nguyên Trâm….
Ba Chỉnh cùng Ái Triêm hét lên cùng lúc. Cô lại gồng mình đỡ Nguyên Trâm dậy.
– Chị cố chút nữa thôi! Chúng ta sắp đến đường ra rồi. Không một ai được bỏ cuộc.