Chương 14: Thiếu gia giả trong tiểu thuyết vườn trường (14)
- Trang Chủ
- Cứu Vớt Mỹ Cường Thảm Nam Chủ - Lâm Đa Đa
- Chương 14: Thiếu gia giả trong tiểu thuyết vườn trường (14)
Xe buýt xuất phát từ 6 giờ sáng.
Từ phòng thuê đến trạm xe, mất hết nửa giờ đồng hồ.
Binh minh càng ngày càng lên trễ, bốn giờ rưỡi, mọi thứ vẫn còn chìm trong tĩnh lặng, cả kinh thành đều tối đen như mực, một ngày bận rộn còn chưa bắt đầu.
Trong phòng thuê một mảnh tối ôm, tấm màn không được đóng chặt, ánh trăng bên ngoài xuyên vào.
Lâm Ngôn nép mình trên ghế, dựa vào góc tường, mơ mơ màng màng ngủ thiết đi, khi bị đẩy tỉnh, cậu còn không biết hôm nay là năm nào, cậu đầu tiên hiện lên trong đầu cậu là ‘đệt, lại xuyên?’.
Cậu còn có chút buồn ngủ, bị lay tỉnh cũng không nhúc nhích, mở to đôi mắt hồ ly hai mí đã biến thành một mí của mình, ngơ ngác nhìn Kỷ Vọng trong bóng tối.
Cậu không nhìn được rõ ràng, vậy nên phản ứng của cậu càng thêm chậm chạp.
Kỷ Vọng ngồi bên cạnh cậu, đẩy cậu thật nhẹ, ánh trắng dịu nhẹ chiếu lên bả vai rộng lớn và gầy gò, hắn rũ mắt, nửa bên mặt bị bóng tối che khuất, làm hai cái động tác với Lâm Ngôn.
Lâm Ngôn nhìn không hiểu.
Kỷ Vọng bình tĩnh, lại khoa tay một lần nữa.
Lâm Ngôn vẫn nhìn không hiểu.
Hệ thống nhìn không được nữa, trong đầu gọi cậu: “Ký chủ, mau nhanh tỉnh đi, người còn muốn bắt xe buýt nữa không vậy.”
Lâm Ngôn giật mình, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo.
Cậu lắc lắc đầu, vừa mới tỉnh dậy thì não bộ đã bị bắt tiếp thu quá nhiều tin tức nên có chút mơ màng, hơn nửa ngày mới bò dậy, chần chờ nhìn về phía Kỷ Vọng đã đi kéo vali.
Kỷ Vọng vẫn còn mặc quần áo hôm qua, bất quá thì chỉ đổi quần xà lỏn thành quần dài màu đen, vẫn là cái miễn phí ship 9.9, thân trên của hắn chỉ chòng thêm cái áo khoác vận động màu xám của Lâm Ngôn.
Mặc trên người Lâm Ngôn thì có chút rộng, còn trên người Kỷ Vọng thì lại rất vừa vặn, vai rộng chân dài eo thon đều được phác hoạ rõ ràng, trông như một thiếu niên đẹp trai và ít nói.
“Kỷ Vọng vừa rồi……” Lâm Ngôn dừng lại một chút, “Quên đi, tôi không hỏi nữa.”
Hệ thống: “Là ngôn ngữ của người câm điếc, Kỷ Vọng tự học.”
“Anh ấy học lúc nào?”
Hệ thống: “Cái này tôi không rõ nữa, nhưng ngôn ngữ ký hiệu vừa rồi của nam chủ rất tiêu chuẩn.”
Lâm Ngôn trầm mặc, vài giây sau, phiền muộn vò đầu, ý thức thêm lần nữa lại rõ ràng, hiện tại Kỷ Vọng là ‘người khuyết tật’– hắn mất tiếng, không thể nói được.
Hắn từ đại thiếu gia cao cao tại thượng, cho đến bây giờ phải có ngôn ngữ ký hiệu mới cơ thể giao lưu với người ngoài.
Trong khi cậu đang tìm cách cứu vớt Kỷ Vọng, cứu vớt thế giới, thì Kỷ Vọng đã chấp nhận thực tại, ở nơi cậu không biết, lặng lẽ học ngôn ngữ ký hiệu, cố gắng để giao tiếp với cậu.
Trong lòng Lâm Ngôn dâng lên một thứ cảm xúc phức tạp.
…… Kỷ Vọng có phải tin tưởng cậu quá rồi không?
Sao lại có chút ngốc nghếch đáng yêu như thế.
Lại đi dạo cùng cậu, còn học ngôn ngữ ký hiệu để giao tiếp với cậu, không sợ bị cậu bán đi sao?
Hay là do cậu dễ gần đến mất khiến nam chủ lần đầu gặp như đã quen?
Suy nghĩ một lát, Lâm Ngôn vẫn không có manh mối gì, lần nữa vực dậy tinh thần, bước lên phía trước, lấy hành lý và cái ba lô lớn từ trong tay Kỷ Vọng.
Kỷ Vọng sửng sốt, tay nắm lấy hành lý không buông, cố chấp kéo hai cái hành lý được nhét đầy quần áo và đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.
“Chúng ta mỗi người cầm một cái, hợp tác và phân chia công việc rõ ràng.” Khi cậu lấy hành lý không được từ trong tay hắn, Lâm Ngôn giải thích nói.
Kỷ Vọng không nhúc nhích, rũ mắt xuống, lông mi như mỏng manh như cánh bướm, tạo thành bóng mờ giữa hai sườn mũi, nước da tái nhợt, ốm yếu, bờ môi tái nhợt mỏng manh, hơi nhấp thẳng, có chút đáng thương mà nhường nhịn.
Lâm Ngôn: “?”
Kỷ Vọng buông tay ra, Lâm Ngôn nhẹ thở ra, Kỷ Vọng nâng tay lên, Lâm Ngôn mờ mịt, Kỷ Vọng bắt đầu khoa tay, Lâm Ngôn chột dạ nhìn đôi mắt trong veo của hắn, gật đầu.
Sau đó hành lý liền bị Kỷ Vọng cướp đi.
Lâm Ngôn: “……”
Lâm Ngôn theo bản năng đưa tay Nhĩ Khang ra, sau đó một chiếc ba lô lớn được Kỷ Vọng treo lên tay cậu.
Bên trong ba lô là quần áo để thay, đồ sạc, ổ cấm điện, đèn bàn, không nặng lắm, nhưng đều là đồ đắt tiền và tốn thời gian.
Hiện giờ một đống tiền được chia làm thành hai cách dùng, Lâm Ngôn thà mệt mỏi một chút khi đi còn hơn là bỏ hết mấy thứ này.
Được Kỷ Vọng phân công cho, khi Lâm Ngôn có ý muốn lấy chút đồ chia sẻ gánh nặng với hắn, nhưng vừa thấy Kỷ Vọng cúi đầu, lảnh tránh ánh mắt cũng không nói lời nào.
Đối với Kỷ Vọng mà nói, chỉ khi giúp cậu làm chút việc, thì mới có cảm giác an tâm.
Sau khi nghĩ chỗ kỹ càng, Lâm Ngôn có phần hụt hẫng, dù nhìn thế nào thì Kỷ Vọng cũng rất ngoan ngoãn và thành thật.
Nhìn hình tượng nam chủ trên thương trường là một ‘khôn ngoan và gần gũi’ hiện tại thành cái dạng gì, đều do đám người xuyên sách, trọng sinh giả đáng chết!
Dựa vào bóng tối, hai người nhẹ nhàng rời khỏi phòng thuê.
Rời khỏi toà lầu, bóng tối bao trùm hẻm nhỏ vô cùng yên tĩnh, từ đầu hẻm tối ôm dẫn ra đến đường lớn, có ánh đèn mờ nhạt của đèn đường chiếu xuống.
Hai người một trước một sau, thong thả đi ra đầu hẻm, chàng trai ở đằng trước dẫn đầu, đeo một cái ba lô màu đen lớn; chàng trai theo sao đang kéo hai cái vali, trên một cái vali có để một bao tải.
Cặp vợ chồng của quán cơm bên đường vừa mới dậy nhìn về phía họ, có chút tò mò.
Chẳng qua chỉ là tò mò, họ cũng sẽ không nói gì.
Mấy đứa trẻ mười tám mười chín tuổi thì có thể làm gì? Ở trường đang chuẩn bị để chiến đấu với kì thi đại học, phản nghịch gây rắc rối cho gia đình, đi ra ngoài chơi trong ngày cuối tuần một chút cũng là điều bình thường.
Không có gì để hỏi cả.
Lâm Ngôn đưa Kỷ Vọng ăn cơm no nê ở kinh thành lần cuối cùng, mỗi người một tô hoành thánh, một cái bánh bao nhỏ, chấm với sa tế và dấm, vị giác cảm thấy thật tuyệt vời.
Trước khi rời đi Lâm Ngôn còn chú ý đến phương pháp làm bánh bao của cặp vợ chồng kia, quyết định sau này trong mấy ngày khó khăn đó thì vẫn còn thể làm bữa sáng để ăn.
……
Cho dù là sáng tối thì trạm xe buýt cũng vô cùng ồn ào.
Khu vực xung quanh không được quản lý chặt chẽ, toàn bộ con phố đều bày bán đầy đồ, cách không xa có một chợ nông sản loại nhỏ, đi ngang qua cũng có thể ngửi thấy mùi gà vịt đậm đà.
Lâm Ngôn và Kỷ Vọng đến đổi vé trước, giờ mới năm giờ kém mười phút, trời đã tờ mờ sáng, hành khách từ khắp nơi đến nói chuyện bằng tiếng mẹ đẻ của họ, ngồi ở bậc thang, nói chuyện phiếm hoặc ngủ, chờ tới giờ xuất phát chuyến của mình.
Chờ một khoảng thời gian dài, thỉnh thoảng có những chuyến xe buýt chở đầy người ra vào trạm, Lâm Ngôn rảnh rỗi ngồi trên bao tải, tầm mắt không biết là dừng ở nơi nào, rũ mi xuống.
Xe buýt đến Hồ Thành 6 giờ đúng xuất phát, năm giờ rưỡi đã bắt đầu đón khách.
Chuyến xuất phát từ 6 giờ có năm chiếc xe buýt, quản lý trạm hành khách cũng không quy phạm(?), xung quanh đều ồn ào, nhóm công nhân xách bao lớn bao nhỏ vội vã đi về phía trước, còn có hành khách bên trong trạm đổ ra ngoài.
Kỷ Vọng kéo hai rương hành lý, đám người đông đúc chen đẩy nhau, hắn mở đường đi trước, sợ Lâm Ngôn theo không kịp, gian nan xoay người, con ngươi chợt run lên.
Bốn phía đông đúc người qua lại, bên tai truyền đến nhiều tạp âm hỗn loạn, trong không khí nhiều mùi hương, tin tức tố trộn lẫn vào nhau.
Hầu kết hắn hơi lăn, tay đang cầm rương hành lý siết chặt đến trắng bệch —
Không thấy Lâm Ngôn.
Phát hiện việc này, hắn ngay lập tức dừng lại, giống như con thuyền mất đi phương hướng, vẫn không nhúc nhích, đứng yên trong biển người, bị đám người lui tới nôn nóng đẩy ra.
Có hành khách tức giận trực tiếp mở miệng oán trách, hắn vẫn không động đậy.
Trong hoảng hốt, hắn nghe thấy được vài tiếng hô.
Có người gọi tên hắn.
Kỷ Vọng bình tĩnh, cái gì cũng không nghĩ, cho đến khi bị người túm chặt kéo ra khỏi đám người. Hắn nâng mí mắt lên, thấy cái ót của Lâm Ngôn.
Đứng ở một góc ít người qua lại, Lâm Ngôn mới buông Kỷ Vọng ra, quay đầu hỏi hắn: “Anh làm sao thế? Có chỗ nào khó chịu? Sao đột nhiên lại đứng yên ở trạm kia?”
Kỷ Vọng im lặng nhìn cậu, bắt đầu khoa tay.
Lâm Ngôn mờ mịt nhìn, nhưng đoán mò cũng có thể nhận ra là Kỷ Vọng đang hỏi cái gì, “Anh từ từ, tôi cho anh xem cái này ha.”
Cậu đưa tay vào túi mò mẫn, lấy một quyển sách lớn bằng bàn tay ra, phong bìa có lớp plastic mỏng, trên đó có chữ 《hướng dẫn học ngôn ngữ ký hiệu》.
Trán Lâm Ngôn đổ đầy mồ hôi, đôi mắt lại sáng bừng, hứng thú bừng bừng đếm từng trang, sau đó cũng bắt đầu ra hiệu — “Để tôi xem chút, tôi, đi, mua, sách,…… Này hình như không phải, sao cái này lại từng chữ từng chữ, để tôi xem lại……”
Kỷ Vọng hơi giật mình, ánh mắt rơi xuống tay cậu, thật nhanh, một ý cười xẹt qua đáy mắt.
Tin tức tố trong không khí ẩn ẩn lan tràn hoàn toàn biến mất.
Mãi đến khi lên xe, ngồi xuống, Lâm Ngôn mới tìm ra từng chữ, bắt đầu khoa tay với Kỷ Vọng — “Tôi, đi, sách, mua,”.
Không đúng không đúng.
“Tôi, đi, mua, sách,”.
Cái này chắc đúng rồi.
Lâm Ngôn vừa lòng.
Kỷ Vọng cũng thong thả ra hiệu cho Lâm Ngôn — “Tôi, đã, biết”.
Dưới tầm mắt mờ mịt hoang mang của Lâm Ngôn, hắn lại rũ mắt, gằn từng chữ một, nghiêm túc khoa tay — “Sau, này, nhớ, kêu, tôi, đi, cùng, nha?”
Lâm Ngôn: “……”
Lâm Ngôn vò đầu: “Cái đó…… Ca, anh có thể ra hiệu lại lần nữa, để tôi dịch nhé?”
“Tôi dịch rất nhanh, đúng đúng đúng, chính là động tác này, khụ, để tôi tra cái……” Xột xoạt, tiếng lật sách vang lên, “Động tác này là ‘biết’, ồ, anh đang nói là anh đã biết…… Anh xem động tác của tôi có tiêu chuẩn không –“
Xe buýt bắt đầu xuất phát, dần dần rời xa kinh thành.
Vùng ngoại ô là đồng ruộng mênh mông, đường xá và bầu trời xám xịt âm u.
Ánh đèn bên trong xe sáng lên, tiếng người ồn ào, trong góc có hai thiếu niên gà mờ đang cùng nhau học tập.
Bọn họ nhìn bên ngoài cửa sổ, băng qua những ngọn đồi và khe núi, qua các chướng khí u ám, nhìn đến thế giới mới tự do và rộng lớn sau đó.
Giờ phút này, mây đen bao phủ nội thành.
Trình Tu ngơ ngẩn mà ngồi trên giường trong phòng bệnh VIP đầy mùi tiền, xung quanh không có một bóng người.
Cơn gió mãnh liệt thổi tấm màn màu xanh lam bay phấp phới như sóng biển phập phồng không ngừng, những giọt mưa nhỏ liên tục đập vào cửa sổ, rồi chảy xuống, mơ hồ làm mờ đi cây cối ở hoa viên trong viện điều dưỡng.
Trình Tu bị ném vào viện điều dưỡng đã được ba ngày, kỳ nhạy cảm đã sớm kết thúc, ba ngày này anh ta bị cắt đứt toàn bộ thông tin liên hệ bên ngoài, muốn biết tình hình bên ngoài cũng chẳng có cách nào.
Tuyệt vọng như thủy triều bao phủ cả lý trí của anh ta, anh ta chết lặng nhìn xung quanh, nhìn vào camera theo dõi anh ta ở một góc, cảm giác thật ngột ngạt.
“Cốc cốc cốc”.
Tiếng gõ cửa kéo thần trí của anh ta trở về.
“Vào đi.” Anh ta khàn giọng nói, không ôm hy vọng nào nhìn qua.
Cửa được mở.
Người đứng ngoài cửa là người mà anh ta hoàn toàn không nghĩ đến.
“…… Kỷ Niên?” Trình Tu sửng sốt.
Kỷ Niên không cảm xúc đi vào phòng bệnh, mấy ngày ngắn ngủn không gặp, khí chất quanh thân gã đã trở nên tối tăm lại áp lực, đôi mắt dưới cặp kính gọng vàng tựa như mắt rắn, lạnh băng nhìn Trình Tu.
So với Kỷ Niên quân tử ôn hoà lễ độ trước kia, Kỷ Niên bây giờ trông quỷ dị như nào ấy.
Trình Tu bất giác căng thẳng, đang muốn mở miệng, Kỷ Niên lạnh lùng nói trước: “Kỷ Vọng mất tích, cậu biết không?”
_________________
Lời của editor:
Lâu ngày không gặp, tui đã về rồi đây. ><
Thời gian qua bận ôn thi giữa kì với kiểm tra sau khi thi thì lười quá nên tháng mấy không edit rùi, đang edit cái bỏ ngang tới giờ tui edit lại cái ú ớ luôn.