Chương 56: Đúng như dự đoán
Khi Tô Nhiên biết mình đã bị gạch khỏi gia phả của nhà họ Tô, thậm chí sẽ không bao giờ cô có thể bước vào nhà họ Tô nửa bước, lòng cô như tan nát.
Sao lại có thể như thế được?
Vì lợi ích mà nhà họ Tô không tiếc biến cô thành công cụ.
Bây giờ lại muốn đuổi cô ra khỏi gia phả nhà họ sao?
Nghĩ tới đây, Tô Nhiên vừa thấy đau lòng, mà hơn hết là tức giận.
Nhưng mà, dù sao đi nữa cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Diệp Cửu Trung cũng đã biết chuyện gia phả nhà họ Tô này rồi.
Đứng ở dưới lầu, ánh mắt Diệp Cửu Trung nhìn ra ngoài cửa sổ, anh nói: “Lão Chu à, bên ông sắp xong rồi chứ!”
Đúng như dự đoán.
Sau hai mươi phút, một chiếc xe hơi chạy tới dưới lầu của Minh Châu Hoa Phủ.
Cửa xe mở ra, ông Tô và bà Tô từ trên xe đi xuống.
“Chồng ơi, ông nghĩ Nhiên Nhiên sẽ tha thứ cho chúng ta chứ?”
Sau khi xuống xe, bà Tô đỏ mắt, nói.
Tô Thanh Hà hít sâu một hơi: “Yên tâm đi, dù sao đi nữa chúng ta cũng là bố mẹ ruột của con bé kia mà!”
“Đều tại ông cả, cứ nhất định phải khóa thẻ ngân hàng của con bé làm gì, thậm chí còn để anh cả gạch tên con bé ra khỏi gia phả nữa, từ nhỏ tới lớn con bé đã phải chịu khổ cực như thế bao giờ? Đã từng chịu oan ức vậy chưa??” Bà Tô oán giận.
Tô Thanh Hà cũng biết lần này mình đã làm quá đáng, ông thở dài một tiếng: “Được rồi, đừng nói nữa! Dù sao tôi cũng vì gia tộc thôi mà!”
“Gia tộc, gia tộc, lẽ nào vì gia tộc mà chúng ta bỏ mặc hạnh phúc của con gái mình sao? Thậm chí còn bán con bé đi?” Bà Tô cả giận nói.
Tô Thanh Hà bị mắng thì chỉ đành nín nhịn: “Được rồi, đi thôi, gọi con bé về đã rồi nói tiếp!”
Nói xong, hai người đi về phía Minh Châu Hoa Phủ.
Reng reng!
Chuông cửa vang lên.
Diệp Cửu Trung nghe thấy tiếng chuông thì đi ra mở cửa.
Cửa phòng vừa mở đã thấy ông Tô và bà Tô.
Tô Thanh Hà và Trần Vân cũng đang nhìn về phía Diệp Cửu Trung, sắc mặt của họ hơi biến hóa, nhưng cuối cùng Tô Thanh Hà vẫn lạnh lùng nói: “Con gái tôi đâu rồi?”
Diệp Cửu Trung nhìn thấy họ cũng không hề tỏ ra kinh ngạc, tay anh chỉ lên trên lầu nói: “Nhiên Nhiên ở trên lầu ạ!”
Ông bà Tô cũng không nhiều lời nữa, họ cứ thế bước vào.
“Bố, mẹ…”
Đúng lúc đó, Tô Nhiên đi từ trên cầu thang xuống, lúc nhìn thấy hai người họ, cô giật mình kêu lên.
“Nhiên Nhiên ơi, con gái ngoan của mẹ, mẹ tới thăm con đây!”
Bà Tô rưng rưng nói.
Tô Nhiên nhìn thấy bố mẹ, mắt cô cũng cay cay.
Nhưng rốt cuộc cô cũng bình tĩnh lại, từ trên lầu đi xuống.
“Bố mẹ ơi, giờ hai người tìm con là muốn khuyên con gả cho gã Triệu Thiểu Phong của Tập Đoàn Trung Hải sao? Nếu thế thì bố mẹ về đi, con đã nói rồi, con sẽ không gả cho cái tên Triệu ác ôn kia đâu!”
Tô Nhiên vừa xuống lầu vừa nói.
Bà Tô vội đáp: “Nhiên Nhiên à, con hiểu lầm mẹ rồi, hôm nay mẹ chỉ tới thăm con thôi mà!”
“Thăm con?”
“Đúng vậy, không tin thì con hỏi bố của con xem?”
Tô Nhiên cảm thấy hơi kì lạ, ngay cả thẻ ngân hàng bố mẹ cũng khóa của mình rồi, còn gạch tên mình ra khỏi gia phả gia tộc nữa, sao lại muốn đến đây thăm mình?