Chương 52: Bán đi?
Trong một gian phòng kín mít, Tô Cẩm nói với Tô Thiên Hoành.
Tô Thiên Hoành cười lạnh một tiếng: “Sau này, chỉ cần cướp được cổ phần của nhà họ Tô ở trong tay thằng hai thôi, vậy là được rồi!”
“Nhưng mà bố, giờ chúng ta đã đắc tội với Triệu thiếu gia rồi, cho dù lấy được toàn bộ cổ phần của Tô gia, đến lúc đó chúng ta phải trả lời Triệu thiếu gia thế nào?” Tô Cẩm hỏi lại.
Tô Thiên Hoành đáp: “Con cứ yên tâm đi, Triệu thiếu gia cũng biết không phải là lỗi của chúng ta! Hơn nữa, nếu không hợp tác được với tập đoàn Trung Hải, bố cũng có thể nghĩ cách bán Tô thị cho người khác…”
“Bán đi? Bố ơi, cái này chỉ e là không dễ? Xí nghiệp nhà mình đều chịu lỗ hàng năm, ai lại rảnh rỗi mua một xí nghiệp lỗ vốn chứ?”
Tô Thiên Hoành nghe vậy thì nhíu chặt đôi mày.
Nói thật, đối với công ty dược phẩm Tô thị hiện tại, ông ta cũng không tin tưởng mấy
Đúng như Tô Cẩm nói, mấy năm qua Tô thị đã bị tổn hao quá nhiều.
Ngay cả hiện tại, đã ba tháng liên tục họ không trả tiền lương.
Bây giờ công ty dược phẩm Tô thị đã ở trong trạng thái hoàn toàn ngừng sản xuất, hơn nữa, thỉnh thoảng đám nhân viên còn tới tìm đòi nợ!
Nghĩ tới đây, Tô Thiên Hoành cũng thấy nhức đầu.
Đúng lúc này, người làm ở Tô gia hốt hoảng chạy tới.
“Ông chủ, ông chủ ơi!”
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của họ, Tô Thiên Hoành lạnh giọng nói: “Có chuyện gì mà hoảng loạn thế hả?”
“Là người của tập đoàn Đế Hào đến!”
Cái gì?
“Tập đoàn Đế Hào?”
Nghe được bốn chữ này, Tô Thiên Hoành bật dậy từ trên ghế.
“Chết tiệt, sao tập đoàn Đế Hào lại tới đây nữa rồi? Chẳng lẽ, lại để tìm con nhóc Nhiên Nhiên kia?” Tô Thiên Hoành nghĩ đến chuyện Lưu quản gia lần trước, gương mặt ông ta thoáng âm trầm.
Người làm lại nói: “Ông chủ, hình như bọn họ tới vì chuyện làm ăn!”
“Chuyện làm ăn? Làm sao có thể? Đường đường là công ty số một Giang Thành, sao họ lại muốn làm ăn với một xí nghiệp nhỏ như Tô thị chúng ta?”
Tô Thiên Hoành nghi ngờ nói.
Tô Cẩm bèn khuyên: “Bố ơi, hay là chúng ta cứ đi ra ngoài xem thử?”
Tô Thiên Hoành suy nghĩ một chút rồi đáp: “Cũng được.”
Thế là hai cha con Tô Thiên Hoành dẫn người, đi tới cửa lớn nhà họ Tô.
Trước cửa lớn.
Người của tập đoàn Đế Hào đang đứng ở đó.
Người dẫn đầu là Đại quản gia của Chu gia: Lưu Phúc.
Chỉ có điều ở bên cạnh Lưu Phúc còn có một người đàn ông đeo mắt gọng vàng, trông như thương nhân nho nhã.
Sau khi mấy người Tô Thiên Hoành đi ra, từ xa họ đã thấy Lưu Phúc.
“Lưu Đại quản gia à, chào ông!”
Tô Thiên Hoành vừa tới vừa chào hỏi.
Lưu Phúc khẽ mỉm cười nói: “Chào ông Tô!”
“Không biết Lưu Đại quản gia tới thăm Tô thị chúng ta có việc gì không nhỉ?” Tô Thiên Hoành hỏi.
Lưu Phúc đáp: “Tôi làm theo mệnh lệnh của tổng giám đốc Chu mà thôi, muốn bàn chuyện làm ăn với Tô thị các ngài!”
“Chuyện làm ăn?” Tô Thiên Hoành nghe vậy thì giật thót.
“Đúng! Không gạt ông làm gì, tổng giám đốc Chu của chúng tôi đang nhắm tới công ty dược Tô thị, vì lẽ đó, tập đoàn Đế Hào chúng tôi muốn thu mua xí nghiệp của các ông!”
Vừa nói xong, Tô Thiên Hoành đã kêu lên một tiếng “A” thất thanh.
Thu mua Tô thị?
Trời ạ!