Chương 45: Đây là cái gì vậy?
“Trời đất…”
Diệp Cửu Trung nghe vậy thì suýt chút nữa đã tức giận bật cười!
“Ông nhiều tiền thật đấy, tôi bảo ông đưa cho tôi ít tiền lẻ, đầu tiên là ông mang tới bốn chiếc xe chở 1 tỉ tiền mặt? Sau đó lại cho tôi một tấm thẻ đen không hạng mức? Được đó! Có phải là thấy mình nhiều tiền quá không?”
Chu Thế Hào cười ha ha đáp lại: “Vì vương, dù cho tôi có táng gia bại sản cũng không tiếc gì cả!”
“Cút đi! Bớt nịnh nọt tôi đi!”
Mắng Chu Thế Hào xong, Diệp Cửu Trung cũng không khách sáo nữa, anh nói: “Được rồi, tôi sẽ nhận tấm thẻ kia trước vậy!”
Thấy cuối cùng Diệp Cửu Trung cũng nhận tấm thẻ đen kia rồi, Chu Thế Hào nở nụ cười.
“Đúng rồi, tôi có nhờ ông hỏi thăm chuyện của nhà họ Tô, chuyện thế nào rồi?” Diệp Cửu Trung cất thẻ đi rồi hỏi.
Nghe anh hỏi đến chuyện của Tô gia, Chu Thế Hào vội vàng đáp: “Tôi đã thử thăm dò, người nắm quyền ở Tô gia hiện tại tên là Tô Thiên Hoành, xí nghiệp Tô thị cầm cự nhờ bào chế dược phẩm, nhưng bởi vì không có ưu thế giá thị trường mấy năm qua, hiện tại Tô thị đã đối mặt với nguy cơ phá sản nghiêm trọng.”
Nghe vậy, Diệp Cửu Trung sờ cằm một cái, nói: “Hóa ra là như vậy à!”
“Lão Chu, nếu tôi muốn ông mua lại xí nghiệp Tô thị này thì có khó khăn không?”
Chu Thế Hào nói: “Vương coi thường tôi quá rồi! Mấy loại xí nghiệp của các gia tộc nhỏ này một ngày tôi có thể thu mua mười mấy cái!”
Diệp Cửu Trung nghe vậy thì lại liếc mắt nhìn Chu Thế Hào một cái!
“Nhưng mà, vương ơi, sao ngài lại để ý đến xí nghiệp cũ mèm này?” Là một người người làm ăn, Chu Thế Hào hết sức tò mò.
Diệp Cửu Trung thờ ơ đáp: “Cái này ông không cần để ý, ông chỉ cần nhanh thu mua Tô thị là được, còn nữa, sau khi thu mua, tôi muốn đổi tên của công ty dưới danh nghĩa của Tô Nhiên!”
“Ơ?”
“Tô Nhiên là ai vậy?” Chu Thế Hào tò mò hỏi.
Diệp Cửu Trung lại lườm ông ta một cái.
Chu Thế Hào không dám hỏi nhiều nữa.
“Không biết vương còn dặn dò gì không?” Chu Thế Hào mới cẩn thận hỏi thêm.
“Không còn gì nữa, ông đi đi, nếu có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với ông!”
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Diệp Cửu Trung phất tay về phía Chu Thế Hào một cái, anh cũng quay về Minh Châu Hoa Phủ.
Chu Thế Hào vừa cúi đầu tạm biệt, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Diệp Cửu Trung đi vào biệt thự Minh Châu Hoa Phủ.
Ông lầm bầm: “Vương ở chỗ này nghèo quá nhỉ? Đợi lát nữa tôi sẽ mua lại điền sản của Minh Châu, mụ nội nó chứ, dám để cho vương ở lại chỗ rách rưới thế này, đúng là đáng chết!”
Nói thầm xong, ông mới ngồi lên chiếc Rolls-Royce của mình rời đi.
Sau khi Diệp Cửu Trung trở lại Minh Châu Hoa Phủ, anh mới nghĩ nên đưa tấm thẻ đen này cho Tô Nhiên thế nào.
“Nếu mình cho cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ nghi ngờ!”
“Đã vậy thì trước tiên cứ giấu vậy!”
Nghĩ thế, Diệp Cửu Trung tìm một cái phong bì, nhét tấm thẻ đen không hạn mức này vào trong, sau khi rón ra rón rén đi lên lầu xong, anh nhét vào trong cửa phòng của Tô Nhiên.
Lúc này cô ngốc Tô Nhiên còn đang ngủ say như chết ở trên giường.
Rốt cục đến khi chuông chín giờ sáng điểm, cô mới tỉnh.
Tô Nhiên vệ sinh cá nhân rồi mặc áo ngủ chuẩn bị xuống lầu.
Lúc đi tới cửa, cô thấy một phong bì ở đó.
“Ồ? Đây là cái gì vậy?”
Tô Nhiên tò mò nhặt phong bì kia lên rồi mở ra!
Một chiếc thẻ đen tôn quý xuất hiện trước mắt của Tô Nhiên.
“Ơ?”
“Đây là cái gì vậy?”
Thấy một tấm thẻ màu đen đột nhiên xuất hiện, Tô Nhiên nhìn chung quanh.
“Là thẻ ngân hàng sao? Nhưng lạ là sao không thấy tên ngân hàng trên đó chứ?” Tô Nhiên nhìn chằm chằm tấm thẻ, buồn bực nói.
Mặc dù Tô Nhiên cũng là thiên kim tiểu thư danh môn của nhà giàu.
Nhưng cô chưa từng thấy tấm thẻ đen chí tôn toàn cầu lần nào cả.
Cầm thẻ nhìn hồi lâu, cuối cùng cô cũng không suy nghĩ nhiều.