Chương 44: Cái quỷ gì thế này?
“Lão Chu, ngày mai tôi cần một ít tiền, ông đưa đến Minh Châu Hoa Phủ đi!”
Nghe Diệp Cửu Trung cần tiền, Chu Thế Hào không hề nghĩ ngợi mà hỏi luôn: ” Được ạ, thưa vương! Không biết vương còn muốn dặn tôi làm gì nữa không?”
“Còn một việc nhỏ nữa, ông điều tra xem thử ai là người quản lý xí nghiệp Tô thị hiện tại, và toàn bộ những chuyện liên quan tới xí nghiệp Tô thị.” Diệp Cửu Trung lại nói.
“Xin vương yên tâm, tôi sẽ đi phái người đi thăm dò ngay ạ!”
“Ừ! Được rồi, không có gì nữa, ông đi ngủ đi.”
Dứt lời, Diệp Cửu Trung cúp điện thoại.
Ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy phòng trên lầu vẫn sáng đèn, khóe miệng của Diệp Cửu Trung khẽ nở nụ cười.
…
Ngày hôm sau!
Sáng sớm!
Diệp Cửu Trung đã đứng trước cửa của Minh Châu Hoa Phủ, chờ Chu Thế Hào tới đưa tiền.
Đúng lúc này, một đoàn xe hùng hùng hổ hổ chạy về phía Diệp Cửu Trung.
Dẫn đầu là một chiếc Rolls-Royce Phantom, theo sau là mấy chiếc xe tải vận chuyển tiền mặt được vũ trang kỳ lạ, hơn nữa còn có tận bốn chiếc!
Nhìn tình cảnh này, Diệp Cửu Trung nhíu mày!
“Cái quỷ gì thế này?”
Ngay khi Diệp Cửu Trung buồn bực thời gian, Rolls-Royce trước tiên dừng lại, ngay sau đó, liền nhìn thấy Chu Thế Hào nhanh chóng theo bên trong xe bước xuống, sau đó một đường Porsche đi tới Diệp Cửu Trung trước mặt.
“Vương!!!”
Người được xưng là Chu Thiên Ức của Giang Thành lại cúi đầu cung kính gọi Diệp Cửu Trung một tiếng.
Diệp Cửu Trung nhíu mày hỏi: “Lão Chu à, không phải tôi chỉ nói ông mang ít tiền lẻ tới thôi sao? Sao ông lại đưa mấy chiếc xe lại đây vậy?”
Chu Thế Hào cười ha ha đáp: “Vương ơi! Ngày hôm qua tôi sơ suất quên hỏi ngài, là ngài muốn tiền mặt hay là thẻ ngân hàng? Cho nên tôi cứ mang cả tới!”
“Vương xem này, trong bốn chiếc xe này là 1 tỉ tiền mặt!”
“Không biết vương thấy đủ chưa ạ?”
Nghe 1 tỉ tiền mặt, Diệp Cửu Trung muốn thốt lên chửi thề.
“Ông nội ông đấy lão Chu à! Tôi bảo ông mang ít tiền lẻ thôi, ông lại đưa tới cho tôi tận bốn chiếc xe chở tiền? Còn mang 1 tỉ tiền mặt nữa?”
“Tôi nói là chút tiền nhỏ, chút tiền nhỏ, ông có hiểu không hả?”
Diệp Cửu Trung phì phò mắng.
Mặc dù anh rất cảm kích Chu Thế Hào đã tới đưa tiền cho mình, nhưng mà tận bốn chiếc xe chở tiền? Còn đưa 1 tỉ tiền mặt? Ông muốn dọa cô ngốc nhà tôi sao?
Chu Thế Hào tỏ vẻ rất oan ức, miệng nói lầm bầm: “1 tỉ, chẳng lẽ không phải là chút tiền nhỏ sao…?”
Diệp Cửu Trung nhìn lại rất khinh thường, làm Chu Thế Hào cũng thấy hơi chột dạ.
“Lão Chu, bảo mấy chiếc xe chở tiền này, cút xa tôi càng xa càng tốt!”
Nhìn Diệp Cửu Trung hra, cuối cùng Chu Thế Hào đành hùng hục chạy đến bên chỗ xe chở tiền, sau đó dặn dò mấy chiếc xe kia nhanh chóng rời đi.
Nhìn bốn chiếc xe chứa đầy tiền mặt lần lượt rời đi, lúc này Chu Thế Hào mới vội vàng quay lại bên người Diệp Cửu Trung.
“Vương ơi! Ngài không cần tiền mặt thì cầm tấm thẻ đen này xài trước đi ạ!”
Chu Thế Hào vừa nói, vừa vội lấy một tấm thẻ đen toàn đầu được xưng tụng là vua của các loại thẻ trong túi tiền ra đưa cho Diệp Cửu Trung.
Diệp Cửu Trung cũng không để ý, anh nhận thẻ rồi hỏi: “Trong này có bao nhiêu tiền?”