Chương 43: Thấy anh không đáp lại
Nhân viên phục vụ đi tới.
“Chào cô ạ, quản lí của chúng tôi đã đồng ý rồi, chỉ là xe của cô phải tạm thời để lại ở nhà hàng chúng tôi!”
Nghe vậy, Tô Nhiên mới thở dài một hơi, cô nói: “Được rồi, cám ơn cô nhiều!”
Cứ thế, họ qua được chuyện tiền một bữa cơm.
Nhưng mà kết quả lại là, chiếc BMW mini của Tô Nhiên bị giữ lại quán!
Lúc hai người đi ra khỏi nhà hàng, họ còn có thể nghe được tiếng nhân viên phục vụ nói chuyện phía sau: “Nhìn cách ăn mặc của hai người này đâu giống bọn vào nhà hàng ăn quịt uống quịt nhỉ? Sao mà chỉ ăn một bữa cơm lại cầm xe luôn thế!”
“Ha ha, thế giới rộng lớn thế này mà, có gì mà không có!”
Tô Nhiên nghe vậy thì trong lòng vô cùng khó chịu.
Bên ngoài.
Trời đã tối.
Tiết trời sắp vào thu nên có gió se lạnh, thổi qua man mát.
Trên lối đi bộ, Tô Nhiên đi phía trước, Diệp Cửu Trung đi theo phía sau.
Đối với Tô Nhiên mà nói, bây giờ toàn bộ gia sản của cô chỉ có chiếc điện thoại di động này mà thôi, còn cả túi xách và mấy đồ trong Minh Châu Hoa Phủ!
Còn về Diệp Cửu Trung thì không có đồng nào.
Suốt một đường im lặng!
Hai người đi bộ khoảng chừng hơn bốn mươi phút mới tới được Minh Châu Hoa Phủ!
Lúc vào nhà, việc đầu tiên mà Tô Nhiên làm là bắt đầu đi tìm mớ tiền mặt mà cô vất lung tung.
Tìm cả buổi mới tìm ra hơn 3000 đồng.
Nhìn mấy tờ tiền mặt lung tung dưới đất, Tô Nhiên co người ngồi xuống.
“Xong đời rồi!”
“Chỉ còn có chút tiền này thôi, còn không đủ để chuộc xe về nữa!”
Tô Nhiên đỏ mắt nói.
Nhưng mà cô biết làm gì đây?
Người nhà họ Tô đã khóa hết toàn bộ thẻ ngân hàng của mình, cũng là để ép cô quay lại, gả cho gã Triệu Thiểu Phong của tập đoàn Trung Hải kia!
Nhưng cô có thể trở lại sao?
Không!
“Cho dù đi ăn xin, tôi cũng không quay lại!”
Tô Nhiên quyết định, cô đứng lên đi vào trong phòng mình.
Bên ngoài.
Diệp Cửu Trung đứng trước cửa sổ nhìn màn đêm xa xăm, anh lẩm bẩm nói: “Mình cũng nên ra tay giúp cô bé thôi nhỉ!”
Chỉ chốc lát sao.
Tô Nhiên ôm hộp đồ trang sức đi ra.
“Tiểu Trung Trung à, đi theo tôi ra ngoài một chuyến nhé!”
Nghe Tô Nhiên nói muốn ra ngoài, Diệp Cửu Trung sững sờ: “Đã hơn nửa đêm rồi, em còn muốn đi đâu?”
“Đi tới cửa hàng!”
Vừa nói, Tô Nhiên vừa đưa hộp trang sức trong tay tới trước mặt Diệp Cửu Trung.
Diệp Cửu Trung cúi đầu nhìn thì thấy đồ trang sức trong hộp toàn là đồ trước kia Tô Nhiên đã từng dùng.
Mấy chiếc đồng hồ vàng cho nữ.
Còn có cả dây chuyền châu báu, vân vân!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Cửu Trung hiểu được ngay lập tức, anh nói: “Em định đem cầm mấy đồ này đấy hả?”
Tô Nhiên nói: “Phí lời, nếu không thì sau này chúng ta sẽ sống như thế nào? Anh cũng biết đó, hiện tại toàn bộ số tiền của tôi đã bị người trong nhà đóng băng, cho nên tạm thời tôi chỉ có thể cầm cố mấy thứ này kiếm chút tiền mà thôi.”
Diệp Cửu Trung: “…”
“Được rồi, đi tới hiệu cầm đồ với tôi đi!”
Tô Nhiên ôm hộp trang sức chuẩn bị đi ra ngoài.
Đúng lúc này, Diệp Cửu Trung đưa tay giữ bờ vai của cô, anh cười nói: “Nhiên Nhiên à, thật ra em không cần lo quá về chuyện tiền bạc!”
Tô Nhiên quay đầu hỏi: “Không cần lo sao, vậy ai đưa tiền cho tôi chứ?”
Diệp Cửu Trung vừa định nói là “anh”, nhưng nghĩ tới thân phận chưa nói ra của mình, có lẽ Tô Nhiên cũng không tin.
Thế là anh nói: “Em cứ tin anh, ngày mai sẽ có người đưa tiền cho chúng ta!”
“Đưa tiền?”
“Anh điên rồi sao? Có ai khi không lại đưa tiền cho chúng ta chứ?” Tô Nhiên cảm thấy chắc chắn là Diệp Cửu Trung bị sốt nói mê sảng mất rồi.
Diệp Cửu Trung chỉ cười mà không nói.
Thấy anh không đáp lại, Tô Nhiên lại nói: “Hay là anh không muốn ra ngoài à?”
Diệp Cửu Trung lại tiếp tục cười.
“Thôi vậy! Dù sao hôm nay cũng muộn rồi! Anh không muốn đi thì mai tới hiệu cầm đồ vậy!”
Tô Nhiên quyết định tạm thời không mang bán.
“Tối nay anh ngủ dưới lầu, tôi ngủ trên lầu, anh nhớ đấy, không được tùy tiện đi lên đâu! Nếu không tôi sẽ cắn chết anh!”
Tô Nhiên nghiến hàm răng trắng bóc, lúc này cô mới ôm hộp đồ trang sức đi lên lầu.
Nhìn cô ngốc đã lên trên lầu rồi, lúc này Diệp Cửu Trung mới bước xuống dưới lầu, lấy điện thoại ra.
Cầm điện thoại lên, Diệp Cửu Trung bấm một dãy số điện thoại!
“A lô! Lão Chu à, là tôi Diệp Cửu Trung!”