Chương 451: Đỗ Nguyệt Nhi rất tò mò!
- Trang Chủ
- Cửu Long Đoạt Vị- Tuyệt Thế Thái Tử - Ss Tần (FULL)
- Chương 451: Đỗ Nguyệt Nhi rất tò mò!
Đột nhiên, giọng nói của người gác cửa đón khách từ ngoài cửa truyền đến: “Đỗ Nguyệt Nhi, gia chủ Đỗ gia Dương Châu đã đến!”
Lý Phỉ đứng thẳng người, đôi mắt hổ sáng ngời: “Mau mời Đỗ gia chủ vào cùng thưởng thức hội thơi”
“Vâng!”
Sau khi người gác cửa đón khách trả lời, một mỹ nhân tuyệt thế với một đôi mắt biết nói, duyên dáng phong nhã bước vào đại sảnh, khiến tất cả mọi người phải kinh diễm!
Đẹp!
Tuyệt đẹp!
Đẹp đến mức không gì sánh bằng!
Lý Phi lẩm bẩm: “Khó trách Vương gia bảo mình không được hành động lỗ mãng!”
“Khó trách vương gia lại muốn viết những thứ đó gửi qua để mình tổ chức hội thơi”
Vậy thì hội thơ Mông Gia Trang chính thức bắt đầu! Đỗ Nguyệt Nhi, ngươi có thích thơ không? Lúc này, Đỗ Nguyệt Nhi tiến vào sảnh, xinh đẹp làm chấn động mọi người.
Tất cả danh sĩ Thanh Châu và Dương Châu đều đứng lên chào hỏi: “Bái kiến Đỗ gia chủ!”
Danh sĩ của cả hai châu rất chú trọng đến ngoại hình, hy vọng sẽ để lại ấn tượng tốt với mỹ nhân này.
Đỗ Nguyệt Nhi hành lễ một cách tự nhiên hào phóng, dáng vẻ uyển chuyển yêu kiều: “Đỗ Nguyệt Nhi đi ngang qua Mông Gia Trang, may mắn được Lý tổng đốc Thanh Châu gửi lời mời nên đặc biệt tới tham dự hội thơ, xin thứ cho Đỗ Nguyệt Nhi đến muộn.”
Đỗ Nguyệt Nhi vừa đáp lễ vừa nhìn Lý Phi đang đứng ở chủ vị trong đại sảnh bằng đôi mắt long lanh nước.
Tổng đốc mới của Thanh Châu tuy mặt mũi râu ria nhưng quả thực còn rất trẻ.
Đôi mắt có thần, thần sắc trong mắt sạch sẽ, không có ý dâm dục.
Nhưng có tính xâm lược rất mạnh.
Đó là cái nhìn rợn người của người thợ săn khi nhìn thấy con mồi.
Lúc này đây, Lý Phi với thân hình cao lớn, cốt cách cường tráng lại vì hội thơ mà mặc nho sam văn nhã.
Tuy nhiên, nho sam trên người hắn ta giống như một con gấu đen mặc quần áo của con người.
Khí chất cuồng dã!
Tại thời điểm này, Đỗ Nguyệt Nhi vẫn đang âm thầm suy nghĩ: “Tổng đốc Thanh Châu đợi nàng ở đây là vì điều gì?”
Nếu không phải ngưỡng mộ vẻ đẹp của nàng ta, không phải mưu đồ sắc đẹp thì chính là mưu cầu tiền tài rồi.
Đỗ Nguyệt Nhi âm thầm cảnh giác.
Tuy nhiên, khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của nàng ta vẫn vô cùng thoải mái, mỉm cười rạng rỡ bước tới hành lễ: “Đỗ Nguyệt Nhi Dương Châu bái kiến Lý tổng đốc!”
Lý Phỉ nở nụ cười đầy thâm ý: “Đỗ gia chủ không cần khách khí, gần đây ta đang gom góp lương thảo cho đại quân, đúng lúc đến Mông Gia Trang, phụng mệnh tổ chức hội thơ này.”
“Chỉ là không nghĩ tới Đỗ gia chủ lại hộ tống hàng hóa qua đây. Cho nên, hẹn gặp nhau không bằng vô tình gặp được, bèn mời Đỗ gia chủ tới tham gia tới tham gia hội thơ cùng vui.”
Phụng mệnh của ai?
Đỗ Nguyệt Nhi rất tò mò!
Nhưng nàng ta không hỏi nhiều!
Bởi vì, Tổng đốc trẻ tuổi này nhất định sẽ nói.
Lúc này, Lý Phi chỉ vào bàn bên cạnh: “Đỗ gia chủ, ngươi cứ ngồi bên cạnh bản Tổng đốc đi!”
Đỗ Nguyệt Nhi ngoan ngoãn đi tới: “Vậy Nguyệt Nhi cung kính không bằng tuân lệnh!”
Sau khi ngồi xuống, nàng ta phát hiện ngồi đối diện là một thiếu niên mặc đồ đen.
Lúc này, thiếu niên mặc đồ đen đang quan sát mình với khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt trong veo.