Chương 450: Tại sao hả?
Thư sinh ngẩng đầu lên, mặt bầm tím, mũi sưng tấy, hai mắt thâm đen, sưng húp như lợn, trong ánh mắt tràn đầy oán hận, phát ra tiếng kêu đau đớn: “Nguyệt Nhi, không phải ngươi nói thơ của tiểu sinh rất đặc biệt sao?”
“Tại sao lại ra lệnh cho hạ nhân đánh ta?”
“Tại sao hả?”
Hắn ta bất mãn ngẩng đầu hét lên trời: “Ngay cả tài tử như ta mà ngươi cũng không muốn, rốt cuộc ngươi muốn loại người như thế nào?”
“Thiên hạ này còn ai xứng đáng với ngươi ngoài ta?” “Ngươi nói đi!”
Lúc này, bóng dáng nữ võ giả xuất hiện lần nữa, đè hắn ta xuống cho hắn ta một trận thật mạnh!
Âm thanh thê lương của thư sinh truyền xa ngàn dặm: “Đau quá!”
“Nguyệt Nhi, ta sẽ không bao giờ đọc thơ cho ngươi nữa!”
“Xin buông tha cho tai”
Lúc này, ‘lộc cộc…”
Đội quân mũi nhọn tiền tuyến của Đỗ gia vội vã cưỡi ngựa tới, kéo dây cương bên cạnh xe ngựa của Đỗ Nguyệt Nhi: “Tiểu thư, phía trước có người đang tổ chức hội thơ ở Mông Gia Trang, họ đã gửi thiệp mời mời tiểu thư tham gia.”
“Ồ?”
Một giọng nữ nhẹ nhàng từ trong xe ngựa truyền đến: “Chủ hội thơ là ai?”
Vẻ mặt ky binh Đỗ gia ngưng trọng nói: “Tổng đốc tân nhậm Thanh Châu – Lý Phi”
“Tiểu thư có tham dự không?” ‘Trong xe ngựa trầm ngâm một lát: “Tham dự chứ!”
“Muốn vào Hoang Châu phải đi qua Thanh Châu, không có đường vòng qua ‘Tổng đốc Thanh Châu này!”
“Đúng lúc ta muốn nhân cơ hội này xem người này… là người như thế nào.”
Lúc này, nha hoàn xinh đẹp của Đỗ Nguyệt Nhi lo lắng nói: “Tiểu thư, nghe nói Lý tổng đốc Thanh Châu còn rất trẻ, chưa lập gia đình… Hắn tổ chức hội thơ ở đây rất có thể là nhắm đến tiểu thư. Người vẫn nên suy xét lại.”
“Ta biết!”
Trong đôi mắt đẹp của Đỗ Nguyệt Nhi lập loè trong veo như nước: “Hoang Châu sắp đại chiến với người Thiên Lang. Nếu lô vật tư này không giao tới kịp, đại quân trong núi chỉ sợ sẽ chết đói!”
“Sắc trời đã tối, đêm nay đoàn xe ở lại Mông Gia Trang qua đêm đi! Ta sẽ đi gặp Lý tổng đốc này. Để xem đến tột cùng hắn muốn làm gì.”
“Vâng!”
Lúc này, trong Mông Gia Trang.
Một hội thơ quy tụ những danh sĩ từ Thanh Châu và Dương Châu hiện đang diễn ra sôi nổi.
Lý Phi ngồi ở ghế chính của hội thơ, trên mặt mang theo nụ cười lắc lư đầu nghe những bài thơ của chúng danh sĩ làm ra… như say sưa trong ý cảnh của những bài thơ khó hiểu.
Trên thực tế, dù chỉ đoán mò hắn ta cũng chỉ có thể hiểu được hai đến ba phần ý nghĩa của những bài thơ đó!
“Thình thịch…”
Vì vậy, trán hắn ta nổi gân xanh, đau đầu không thôi!
Mẹ kiếp, thơ còn khó hiểu hơn quân lệnh nhiều!
Không thể viết mấy câu vừa nghe là có thể hiểu ngay được sao? Chấp hành mệnh lệnh của Vương gia quá đau khổi!