Chương 6
Ngày hôm đó, đại quân triều quỳ xuống hành lễ trước đại lao vì hoàng đế công bố thân phận đế sư và trưởng bối của nàng… Từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ nổi giận với Cách Tinh, đây là lần duy nhất, đứa trẻ năm xưa bây giờ muốn trói chân nàng vào trong cung
Ngày hôm đó trận địa hoành tráng, mọi người đều quỳ xuống, cả hoàng hậu cũng sợ lẩy bẩy quỳ ở một bên ngục giam của nàng. Cách Tinh và Vũ Ngộ còn đích thân vào bên trong đón đế sư vô năng như nàng ra bên ngoài.Tịch Linh lách người tránh đi bàn tay muốn kéo lấy mình của hoàng đế và hoàng tử, tự mình đi ra.
Bên ngoài ngục người quỳ vô số kể, tung hô gọi nàng một tiếng hộ quốc đại quốc sư, Tịch Linh bình thản như gió lạnh bước đi ra khỏi đó mà không nói lấy một lời. Nơi nào muốn giữ Tịch Linh thì sẽ mãi mãi không giữ lại được chân nàng.
Trở về Tử Anh điện, quân lính bảo vệ dày dày lớp lớp quỳ xuống trước nàng, nơi này yên tĩnh bây giờ náo nhiệt uy nghiêm hơn của chính cung của hoàng đế.
Đứa trẻ mà nàng bảo vệ năm xưa, bây giờ lấy danh nghĩa lại giam lỏng Tịch Linh. Nhưng nàng không giận, không để tâm thì sẽ không giận nữa. Tịch Linh quay người rời khỏi Tử Anh điện, hướng phía cửa thành mà đi. Nơi này… không phả nhà của Tịch Linh nữa rồi
“ Quốc sư, ngài không thể tự ý xuất cung, mời ngài quay đầu trở lại”
Lính thủ thành đánh ánh mắt qua thuộc hạ, tiểu lính lập tức chạy đi nói với hoàng thượng, còn tầng lớp quân lính giữ chân nàng ở cửa thành.
Cái lồng son này dù có đóng cửa, Tịch Linhvẫn sẽ tự mình thoát ra.
Cách Tinh, Vũ Ngộ và Lăng Chân đều chạy ra cửa thành.
Hoàng đế trầm giọng: “trời gió lớn, mau đưa quốc sư về Tử Anh điện”
Tịch Linh không giận, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “ Cách Tinh, ta không ở Tử Anh điện nữa”
Sắc mặt của bọn họ lập tức thay đổi, nhưng hoàng đế vẫn nhanh chóng trấn tĩnh, nhẹ giọng nói với nàng:
“ Vậy người muốn ở điện nào con lập tức cho người đến ở đó, ngay cả điện chủ của con, người muốn ở cũng chẳng sao cả… Người mau đến đây”
“ Ta sẽ không ở lại hoàng thành, cũng sẽ không ở lại Đông Chu”
CÂu nói giống như tạt một gáo nước lạnh xuống mặt tất cả mọi người, người hoảng nhất có lẽ là Vũ Ngộ. Mặt thằng bé xám ngoét nhìn Tịch Linh, nhìn đáng thương đến đau lòng. Nàng lùi lại một bước, mặt bọn họ càng trắng, ý cười trên mặt Tịch Linh càng sâu.
Tầng tầng lớp lớp quân lính đứng chắn lại cửa thành, không cho phép nàng lùi thêm một bước nào nữa. Không khí cực kì căng thẳng.
Lăng Chân hết sức dịu giọng: “ Chúng ta về Tử Anh điện trước, ngài giận chúng ta… chúng ta sẽ xin lỗi-“
“ Ta bị thương rồi”
“…”
Tịch Linh giơ tay có quấn miếng vải có thấm cả máu trước mặt bọn họ, tất cả lập tức biến sắc. Tịch Linh lắc đầu.
“ Đến cả khi ta bị thương vẫn không một ai biết, các người chỉ muốn ta về Tử Anh điện… có ai thực sự quan tâm ta hay không?”
Vũ Ngộ hoảng sợ nhìn nàng, đến giọng cũng run: “ Con xin lỗi…. con sẽ quỳ xuống xin lỗi…nhưng người về cung với con được không…?”
Nàng vẫn dịu dàng lắc đầu: “ Ta muốn đi, bị thương không phải là lí do, không ai trong các người là lí do cả, vậy nên cũng không ai cản được ta”
“ Nếu con cứ muốn cản thì sao?”
Quân đội tức khắc giương cung bạt kiếm, Lăng Chân xám mặt hét lên: “ Không ai được làm người bị thương, trái lệnh tru di cửu tộc!!”
Bọn họ lập tức khựng lại, Lăng Chân lập tức quay sang nói với hoàng đế: “ khuyên người là phương pháp tốt nhất, ngài không thể dùng cưỡng chế bạo lực với người”
Nói như thế… nhưng khuyên thế nào đây…?
Cung kiếm vẫn giương, không khí càng lúc càng căng thẳng. Tịch Linh chỉ nhoẻn miệng cười nói với những đứa trẻ nàng tự tay nuôi lớn:
“ Cách Tinh, năm xưa ngươi hỏi ta có giận ngươi hay không… cho đến bây giờ ta vẫn không hề giận hay không
thích bất cứ ai trong các người, bởi vì ta biết thừa tranh đấu nội cung buộc ngươi phải như thế…”
“ Cách Tinh, ngươi vẫn là đứa trẻ thông minh xuất chúng nhất…”
Nhưng ngươi không còn là đứa nhỏ năm xưa ở Tử Anh điện nữa, Cách Tinh bây giờ là hoàng đế… không phải tiểu hài tử tư tâm hồn nhiên khóc sướt mướt với ta.
“ Nếu đã tranh đấu giành lấy vị trí quân vương thì nhất định phải là một minh quân, phục cả thiên hạ… chăm sóc con dân của ngươi”
Tịch Linh quay đầu đi, quân lính hô một tiếng hoảng sợ, lập tức quỳ rạp xuống.
“ Hoàng thượng!!”
Cách Tinh…hoàng đế tài giỏi của Đông Chu khom gối quỳ xuống, tất cả cũng hoảng sợ quỳ xuống theo. Nhưng không giữ được Tịch Linh.
Nàng vẫn tiếp tục bước đi, quân lính ở của thành đứng dậy, cứng rắn rút kiếm ra chắn trước mặt nàng…hoàng đế vẫn quỳ ở đó.
Tịch Linh không dừng lại, cứ chậm rãi bước đến, mũi đao lưỡi kiếm cứ dần dần chạm vào nàng… Quân lính lập tức sợ hãi lùi xuống, nhưng càng lùi xuống, nàng càng tiến lên. Tịch Linh ngày hôm nay có gặp thiên đạo vạn quả cũng sẽ không dừng lại.
Cho đến khi không ai cản được nàng, vạn quân cũng bất lực nhìn nàng từ từ rời khỏi hoàng thành.