Chương 10 Phúc bá tới rồi.
Hạ Vũ đương nhiên cũng muốn đột phá đến Tinh Tuyền Cảnh.
Nhưng hiện tại hắn chỉ là Hậu Thiên tầng thứ tám, ở giữa còn có Tiên Thiên Cảnh Giới, vậy nên trước hết phải đột phá được đỉnh cấp của Tiên Thiên Cảnh, sau đó bế quan đột phá.
Như vậy, mới có thể tiến vào Tinh Tuyền Cảnh.
Phụ thân của hắn là Hạ Vân Tiêu, tu luyện một mạch đến hơn bốn mươi tuổi, mới có thể bước vào Tinh Tuyền Cảnh, do đó cũng thấy được khó khăn đến mức nào.
Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Hạ Vũ, Mỹ Nhân sư tôn mỉm cười nói: “Nếu muốn nhanh chóng tiến vào Tinh Tuyền Cảnh, việc đầu tiên phải làm chính là nâng cao tư chất của bản thân.”
“Thân thể của mỗi người tu hành giống như một miếng ngọc thô vậy, mỗi người sẽ có những tư chất hoàn toàn khác nhau.”
“Một số người trời sinh đã có tư chất vượt bậc hơn người, thế nhưng lại có một số người khi sinh ra lại có tư chất hỗn tạp. Tư chất càng tốt thì con đường tu hành sau này mới càng thuận lợi.”
“Vậy tư chất của ta như thế nào?” Hạ Vũ vội vàng hỏi.
Hắn tự cảm thấy tư chất mình khá tốt, dù sao cũng được xem là nhân tài trong Hạ gia, tư chất không tệ; hơn nữa còn được Hạ Vân Tiêu coi trọng.
“Tư chất của ngươi…” Mỹ Nhân sư tôn cười nói: “Ở Tiểu Thiên Thế Giới, chỉ tính là tầm thường thôi.”
“Chết tiệt!” Hạ Vũ bị đả kích nặng nề.
Ở Tiểu Thiên Thế Giới, chỉ được xem là bình thường, vậy ở Trung Thiên Thế Giới, hắn chính là một phế vật! Vậy nên cũng không cần bàn luận đến Đại Thiên Thế Giới làm gì nữa.
Mỹ Nhân sư tôn không để ý, cười nói: “Ta đã nói rồi, tư chất của mỗi người giống như ngọc thô vậy, chưa được mài giũa! Sau khi mài giũa, tư chất lại thay đổi. Vậy nên, việc mài giũa cũng rất quan trọng!”
“Mài giũa sao?”
“Đúng vậy.” Mỹ Nhân sư tôn đáp: “Nói một cách đơn giản, chính là tẩy tủy phạt mao (1), tôi luyện thể xác; sử dụng một vài công pháp và đan dược để loại bỏ tạp chất trong cơ thể, khiến cơ thể của ngươi với tu hành ngày càng thích hợp.”
(1): một kiểu phương pháp tẩy rửa mọi tạp chất trong cơ thể, nâng cao thể chất.
Hạ Vũ đột nhiên nhớ ra, hắn đã từng nghe qua về việc tẩy tủy phạt mao rồi, thế nhưng tôi luyện thể xác cần rất nhiều dược liệu quý giá.
“Sư tôn, ta cũng muốn. Nhưng mà… ta không có những dược liệu quý giá đó. Cho dù Hạ gia có bỏ tiền ra để tẩy tủy phạt mao, thì người duy nhất có thể làm được chỉ là phụ thân Hạ Vân Tiêu của ta mà thôi.”
Hạ Vân Tiêu khi còn trẻ cũng là một nhân tài kiệt xuất của Hạ gia.
Hạ gia rất hy vọng vào Hạ Vân Tiêu, ba lần mua tẩy tủy dược đều cho ông ta dùng nhưng cuối cùng đều thất bại, hiệu quả cũng có hạn, về sau Hạ gia cũng không còn để tiền mua nữa.
Mỹ Nhân sư tôn nói: “Thật ra thì tẩy tủy phạt mao chân chính không thể nào hoàn thành trong một hai lần được. Hơn nữa ngoại trừ đan dược ra, cũng có thể dùng công pháp và trận pháp, vì vậy ta muốn dạy người vài công pháp đơn giản. Tuy rằng hiệu quả không thể sánh bằng đan dược quý hiếm nhưng cũng đủ để tư chất của ngươi được nâng cao.”
“Quá tốt rồi.”
“Sau khi rời khỏi mộng cảnh, hãy tu luyện công pháp mà ta truyền thụ lại cho ngươi. Đầu tiên hãy mở linh nhãn ở bên trong ra, sau đó dùng nó để quan sát và tôi luyện những tạp chất bên trong cơ thể…”
Có được sự truyền thụ của Mỹ Nhân sư tôn, Hạ Vũ đã ghi nhớ rất kỹ nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.
“Sư tôn, người nói cần có linh thạch để mở linh nhãn, nhưng ta lại không có linh thạch.”
“Chẳng sao cả, chỉ cần tìm một nơi có linh khí dồi dào là được!”
“Nhưng ta đang ở Hạ gia, ở đâu ra linh khí dồi dào chứ?”
Lần này Mỹ Nhân sư tôn cũng không biết phải trả lời thế nào.
Nàng đang ở Đại Thiên Thế Giới, khắp nơi đều có linh khí dồi dào để tu luyện, vậy nên chưa từng nghĩ qua việc tu luyện ở Tiểu Thiên Thế Giới lại khó khăn như vậy.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Ngươi có đồ vật nào chứa nhiều linh khí không?”
Ánh mắt Hạ Vũ chợt lóe lên: “Có vài miếng linh khiết khoáng thạch.”
“Ừm… cũng được.” Mỹ Nhân sư tôn cũng chẳng còn cách nào khác, tiếp tục truyền thụ cho Hạ Vũ một số trận pháp cơ bản.
Chẳng bao lâu sau, Hạ Vũ liền tỉnh lại.
Mặc dù trong mộng hắn đã thỉnh giáo rất nhiều, nhưng kỳ thực chỉ có mấy câu công phu. Lúc này, Hạ Thiền ra ngoài mua màn thầu vẫn chưa quay về.
Hắn nhanh chóng nhớ lại những công pháp Mỹ Nhân sư tôn truyền thụ, sau đó lấy một cái cuốc mũi nhọn từ dưới gầm giường rồi đi thẳng đến một góc tường của tiểu viện.
Hắn vung cuốc đào mấy lần thì quả nhiên cuốc đụng phải vật gì đó, gạt bỏ những đất đá đi, bên trong có một cái bao tải nhỏ.
Mở bao tải ra, có thể nhìn thấy hơn mười khối khoáng thạch.
Những khoáng thạch này có độ tinh khiết cực kỳ cao, đều là những linh thiết khoáng thạch được sản sinh ra từ núi Hồng Nhai; có những miếng vốn không cần luyện chế cũng có thể nhìn thấy linh thiết của nó.”
Tám năm trước, khi Hạ Vũ cai quản núi Hồng Nhai, hắn cũng không phải là kẻ ngốc.
Nhân cơ hội đó để lại mười mấy khối tinh thiết khoáng thạch tốt nhất, giấu trong tiểu viện để dùng những lúc cần thiết.
Không ngờ rằng, nó thật sự hữu dụng.
Lấy được linh thiết khoáng thạch, hắn lập tức dựa theo phương pháp của Mỹ Nhân sư tôn để bầy một trận pháp đơn giản trong phòng.
Sau mấy lần thay đổi vị trí, một trận pháp đơn giản cũng được hoàn thành.
Không chỉ có linh khí từ tứ phương tám hướng đang dần hội tụ lại, mà còn có thể nhìn thấy một ít linh khí tràn ra từ linh thiết khoáng thạch rồi tập trung vào trong trận pháp.
Hạ Vũ đứng ở giữa trận pháp, cảm thấy được linh lực càng ngày càng dồi dào.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên những tiếng bước chân hỗn loạn, có người nói to: “Thứ phu nhân Vận Trúc, thứ tử Hạ Vũ, lão gia có lệnh!”
“Đến cũng thật nhanh!”
Sắc mặt Hạ Vũ tối sầm lại, hắn bước ra từ trong trận pháp, đẩy cửa ra thì nhìn thấy mấy người hầu của Hạ gia đã đứng sẵn trong tiểu viện.
Những người này đều là người hầu thân cận của Hạ Vân Tiêu, thân hình của từng người đều cường tráng, trong đó một vài người đã có tu vi bẩm sinh, bọn họ nhanh chóng rút kiếm ra khỏi vỏ.
Còn có hơn chục người hầu đứng sau tường viện, tay đã kéo căng cung tên như có thể sẵn sàng bắn tên bất cứ lúc nào. Mà đứng trước những người này chính là ông lão râu tóc bạc phơ, thế nhưng thực lực đã đạt đến Tiên Thiên tầng thứ tám.
“Đại quản gia, đã lâu không gặp.” Hạ Vũ nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp đi tới.
Đại quản gia tên là Hạ Phúc, có người gọi là Phúc bá, Hạ Vũ khi còn nhỏ thường gọi ông là Phúc gia gia.
Hạ Phúc nhìn Hạ Vũ không khỏi thở dài nói: “Vũ thiếu gia, ngài nếu như đã tỉnh lại rồi thì trước tiên hãy quan sát tình hình, sau đó nhẫn nhục làm người. Bây giờ đã như thế này, ta cũng không thể nói gì được nữa…”
Hạ Vũ cười nhạt nói: “Quản gia là người như thế nào trong lòng ta rất rõ, thì ngươi cũng phải biết ta là người như thế nào, nương ta bị người ta ức hiếp như vậy, còn bắt ta phải nhẫn nhục sao, ta làm không được.”
“Haiz!” Hạ Phúc cũng không biết nói gì thêm nữa.
Ông ấy rất thương cảm cho Vận Trúc, nhưng nhị phu nhân lại nắm quyền nên ông ấy chỉ có thể âm thầm chiếu cố bà mà thôi.
Trong lúc họ đang trò chuyện, cửa phòng chợt mở ra rồi Vận Trúc cũng bước ra ngoài.
“Phúc bá tới rồi.” Vận Trúc lúc đầu còn vui mừng, nhưng sau khi nhìn thấy cung thủ và người hầu bao quanh tứ phía, sắc mặt liền tái nhợt đi.
Hạ Vũ nhanh chóng bước tới đỡ bà.
Hạ Phúc lại thở dài, sau đó đứng yên, lớn tiếng tuyên bố: “Lão gia có lệnh, thứ phu nhân Vận Trúc không tuân theo nữ tắc, tu tập yêu pháp; thứ tử Hạ Vũ tính tình hung bạo, kiêu ngạo và cố chấp.”
“Hạ gia không thể nào dung thứ được! Từ nay về sau, ba người bị trục xuất ra khỏi Hạ gia, không liên quan gì đến Hạ gia nữa!”
“Hạ gia và Hạ Vân Tiêu ta cùng bọn họ ân đoạn nghĩa tuyệt, sau này có làm gì bên ngoài thì cũng không liên quan đến Hạ gia!”
“Trong chiều nay trước khi trời tối buộc phải rời đi!”
“Cái gì?” Vận Trúc nghe thấy lời này, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, không thể nào đứng vững được nữa, nếu không phải Hạ Vũ đỡ lấy bà, thì có lẽ bà đã ngồi trên mặt đất rồi.
Nhớ lại năm đó, bà vì Hạ Vân Tiêu mà bất chấp hủy đi dung mạo xinh đẹp như hoa của mình, không chút do dự mà rời khỏi kinh thành cùng ông ta đến đây.
Lúc đó bà làm sao có thể ngờ rằng sẽ có một ngày bị Hạ Vân Tiêu đá ra ngoài như vậy?
“Vân Tiêu, đây chính là điều mà ngươi nói sẽ chăm sóc ta cả đời sao?” Vận Trúc cười khổ, sau đó bà nghĩ tới cái gì, vội vàng nói: “Vân Tiêu đâu? Ta muốn gặp ông ta! Ta muốn nghe chính miệng ông ta nói.”
Hạ Vũ cũng nói: “Sau khi tỉnh lại, ta cũng muốn bái kiến phụ thân, mong đại quản gia hãy chuyển lời giúp ta.”
Hạ Phúc lắc đầu nói: “Lão gia đã nói: Tên nghịch tử này còn gặp ta làm gì? Muốn chọc ta tức chết sao? Mau đuổi bọn chúng ra ngoài!”
Hạ Vũ cười lớn: “Được được được, nương ta vì ông ta mà mất đi dung mạo, ta vì ông ta mà hôn mê tám năm, cuối cùng chỉ đổi lại một tiếng cút!”
“Không phải ông ta không muốn gặp chúng ta, mà là ông ta không dám gặp, không có mặt mũi để gặp chúng ta!”