Chương 60: Đêm Thứ Hai
Sáng hôm sau, lúc chuẩn bị đi tắm, Lâm An thấy lưng mình hơi ngứa nhẹ nhưng cô cũng chẳng để ý nhiều, có lẽ lát nữa cô sẽ thay ga giường mới, dù sao ga giường ở mấy nơi như du thuyền, khách sạn thường không được sạch lắm.
Làn nước mát chảy xuống từ đỉnh đầu khiến cô tỉnh ngủ và cảm thấy rất khoan khoái. Với một người hoạt bát như Lâm An thì lúc tắm đâu thể thiếu những trò thú vị. Dưới làn nước trong, cô quay một vòng nhìn bản thân mình trong chiếc gương bên cạnh. Đang cảm thán bản thân mình sao lại xinh đẹp đến vậy thì cô chợt hốt hoảng vì thấy sau lưng mình chi chít những vết rạch kéo dài khắp cả lưng. Tuy nhiều nhưng vết thương lại không sâu mà chỉ nhỏ như dao dọc giấy lướt qua, thậm chí nhiều chỗ đã lên lại da non nhưng điều này vẫn không làm cô bớt lo lắng.
Lâm An nhanh chóng mặc quần áo vào rồi chạy vào phía phòng ngủ Vũ Khôi Nguyên lay người hắn.
“Vũ Khôi Nguyên! Dậy xem giúp em cái này đi!” Lâm An lay anh qua lại mà mãi anh mới tỉnh.
Vũ Khôi Nguyên từ từ ngồi dậy đưa mắt nhìn cô, anh không hiểu mới sáng ngày ra mà cô đã hò hét om sòm làm gì: “Sáng sớm ra em làm cái gì ầm ĩ thế, bộ cháy nhà hay gì…”
Còn chưa kịp để hắn nói xong, Lâm An lập tức vén áo sau lưng lên.
“Này em làm cái quái gì vậy!? Đêm qua phiền phức mà Tô Thanh Hồng đem tới chưa đủ mệt chết tôi sao? Sáng nay em còn muốn làm yêu tinh hành hạ tôi nữa hả?” Vũ Khôi Nguyên đỏ mặt lấy tay che lại: “Thiệt tình em thiếu chỗ phát tiết cũng đừng trực tiếp như vậy được không? Chúng ta còn ơ trên du thuyền đấy.”
“Anh bị điên à? Não anh đúng là ngày càng đen rồi đấy, anh mau xem hộ em xem có phải sáng sớm em hoa mắt hay không mà sau lưng lại có mấy vết dao rạch vậy. Nếu có thật thì chuyến du lịch này không ổn rồi, haha.” Mắt Lâm An dần hiện lên ánh mắt sắc lạnh.
Khôi Nguyên cũng dừng lại, thở dài rồi lẩm bẩm trông có vẻ rất nuối tiếc. Tuy ngoài mặt anh tỏ ra như vậy nhưng trong lòng anh vô cùng lo lắng cho cô bạn gái nhỏ, rốt cuộc tại sao lại có vết rao rạch?
“Sao không nói sớm hơn đi, làm tôi hết hồn. Mau vén áo lên cho tôi kiểm tra xem.”
Lâm An nhìn thấy vẻ mặt và lời nói của anh trái ngược với nhau thì tức đến bật cười, rõ ràng tên lưu manh này càng ngày càng đen mà cứ tỏ ra thanh cao. Vì sự việc ngày càng trở nên nghiêm trọng nên Lâm An không còn chút tâm tình nào để tiếp tục trêu đùa với Vũ Khôi Nguyên, lúc này cô chỉ đành im lặng để yên cho anh kiểm tra phía sau.
Ngay khi nhìn thấy những vết thương mảnh kéo dài trên lưng Lâm An, anh cũng lập tức tối sầm mặt lại, bảo sao tâm trạng của Lâm An lại khác lạ đến vậy. Anh xoay người cô lại hỏi.
“Chuyện này là sao? Rốt cuộc xảy ra từ lúc nào? Thái độ của em bắt đầu kỳ lạ từ tối hôm trước rồi đấy. Mau thành thật khai báo nếu không em đừng có trách.”
Lâm An đơ người một lúc rồi quyết định kể lại từ đầu, dù sao có giấu cũng không giúp ích được gì.
“Anh còn nhớ loại thịt hôm qua chúng ta ăn không? Đó… không phải là thịt thối…đó là…đó là thịt người! Để kiểm chứng xem đó có phải là sự thật hay không, em đã lẻn vào phòng bếp, không ngờ em thật sự thấy xác người, đó là xác của đại ca xã hội đen đi cùng với Tô Thanh Hồng. Kỳ lạ là đêm qua em hoàn toàn không bị ám ảnh, thậm chí còn ngủ rất ngon. Lúc chuẩn bị rơi vào giấc ngủ, em có mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ đứng nơi cuối giường nhìn chằm chằm về phía em. Liệu có phải là kẻ giết người đó đến giết người diệt khẩu hay không? Nếu thật sự là như vậy thì tại sao cô ta chỉ rạch vài đường dao mỏng trên lưng của em cơ chứ?” Lâm An đăm chiêu cố tìm ra manh mối.
Nghe xong Vũ Khôi Nguyên trầm mặc suy nghĩ một hồi rồi chạy đi lấy thuốc mỡ rồi bôi cho Lâm An. Bầu không khí nặng nề khiến hai bên dần trở nên nghẹt thở.
Họ ngồi trong phòng bàn bạc rất lâu sau mới quyết định tối nay sẽ đi thám thính thử, dù sao chuyến đi này cũng sắp kết thúc rồi. Cũng nên kết thúc chuyện này nhanh thôi.
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, là Lâm Song Hà. Lâm An nhấc máy, chưa kịp mở lời thì bên kia truyền đến một loạt tiếng ồn khó chịu rất chói tai khiến cả hai phải nhăn mặt.
Đầu dây bên kia bỗng im lặng lại rồi giọng của Song Hà truyền đến: “Khôi Nguyên và Lâm An, hai người có sao không? Bọn chị vừa ngủ dậy thì phát hiện trên người Vũ Thành Luân có một ký hiệu rất kỳ lạ, trên người chị cũng xuất hiện những vết rạch khó hiểu.”
“Vết rạch? Thứ đó cũng xuất hiện trên người em… Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?” Vũ Khôi Nguyên nhíu mày, mọi việc dần trở mất kiểm soát, vậy rốt cuộc người đã tạo các ấn ký kỳ lạ trên người bọn họ là ai? Lý do tại sao chỉ một mình Vũ Khôi Nguyên không bị gì cơ chứ.
Lâm An giờ đây đang vô cùng bấn loạn, cô chỉ muốn nghe được thêm chút thông tin từ Lâm Song Hà mà thôi, vì thế cô bèn mặc kệ anh.
Kể lại sự việc và nói chuyện với Lâm Song Hà về cách đối phó cho đêm nay xong, Lâm An lập tức cúp máy, ai làm việc nấy.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lâm An giấu chiếc điện thoại đang gọi video với Lâm Song Hà ở trong một góc khuất của căn phòng, nó vừa vặn có thể quay toàn cảnh mà không có một góc chết nào. Vì thế nên hiện giờ phía bên kia Lâm Song Hà và Vũ Thành Luân cũng đang lặng lẽ nhìn màn hình điện thoại trước mặt.
Không biết Vũ Khôi Nguyên lôi ra một chiếc camera mini từ đâu ra để đặt một chiếc ở một góc quay khác để đề phòng chuyện bất trắc.
Mặc dù đã thống nhất với nhau rằng sẽ không ngủ nhưng kỳ lạ là khi người phụ nữ kia mở cửa bước vào, lập tức xung quanh tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt khó mà ngửi thấy khiến hai người họ dần mất ý thức rồi chìm vào giấc ngủ mê man.
Vậy mà người phụ nữ đó chỉ đến bên giường rồi đứng nhìn chằm chằm vào Lâm An chứ không làm gì cả, bỗng nhiên cô ta quay ngoắt cái đầu ngược lại nhìn chằm chằm vào góc nhà. Có vẻ cô ta đã phát hiện ra rồi.
Cô ta tiến lại gần phía điện thoại rồi từ từ dí sát khuôn mặt đầy vết bỏng lở loét vào đó. Lúc này Lâm Song Hà bịt miệng lại vì sợ hãi thậm chí còn không dám thở mạnh. Cô sợ hãi vì người phụ nữ quá nhạy bén, nhanh vậy đã phát hiện ra. Khuôn mặt của cô ta dí gần camera điện thoại như có thể nhìn xuyên thấu qua điện thoại mà thấy cô vậy. Ngoại hình của cô ta thật khiến người ta kinh hãi. Khuôn mặt bị bỏng đến hỏng cả dung mạo, có chỗ bị đen lại, có chỗ thì đỏ ửng rồi lở loét lộ cả thịt bên trong. Hốc mắt thì một bên trống trơn làm Song Hà vẫn thấy ớn lạnh, cảm giác như cô ta nhìn thấu được tâm can cô vậy. Bỗng nhiên cô ta mở mồm mấp máy cái gì đó bọn họ không nghe được.
Ngay sau đó cuộc gọi bị mất kết nối.
Lúc này cả Vũ Thành Luân và Lâm Song Hà nhìn nhau, cả hai đều biết mọi chuyện đang dần trở nên nghiêm trọng rồi. Hai người nhanh chóng thu dọn đồ nhưng cũng nhanh chóng phát hiện xung quanh có mùi hương lạ. Chưa kịp nói gì thì cả hai ngất đi.