Chương 52: Buổi Học Quân Sự Cuối Cùng
- Trang Chủ
- Cứu Giúp Nữ Chính Tôi Bất Ngờ Kiếm Được Người Yêu
- Chương 52: Buổi Học Quân Sự Cuối Cùng
Hôm nay vốn là lịch trực đêm của Lâm An và Lưu Ý Hoa.
Vì trực lúc ba đến năm giờ nên họ vẫn có thời gian nghỉ ngơi, không phải quá vất vả như các ca trực trước đó.
Dung Yến biết điều đó nên đã giở mưu đồ. Cô ta chỉ còn cơ hội duy nhất này để hoàn thành kế hoạch của mình. Mới sáng sớm Dung Yến đã hẹn hai nam sinh cùng ca trực đó để thương lượng một số chuyện. Lát sau, bọn họ đứng cùng nhau ở một góc khuất, nơi ít người lui và để ý tới.
“Ái chà không biết nay tôi có vinh hạnh gì mà tiểu thư Dung Yến đích thân gọi tôi ra có việc gì không?” Một nam sinh nhếch khóe miệng, khoanh tay tựa vào tường.
“Ngươi biết Lâm An không?” Dung Yến kéo mũ xuống, cố gắng giấu mình khỏi ánh nắng mặt trời. Cô ta không thể nào hi sinh làn da hồng hào của bản thân chỉ vì chút chuyện của Lâm An được, bởi vì sau khi Vũ Khôi Nguyên đá Lâm An đi thì cô ta vẫn sẽ là lựa chọn ưu tiên hàng đầu.
“Biết chứ, nữ thần năm nhất đại học. Tài sắc vẹn toàn, chỉ tiếc cô ta có người bên cạnh kè kè, không có cách nào tiếp cận làm quen cả.” Nam sinh nhún vai, tỏ vẻ tiếc nuối. Nhưng trong ánh mắt rõ ràng đầy tính độc chiếm.
Hừ, dám cắt ngang dòng suy nghĩ của mình, tên đê tiện này mồm nói là tiếc mà thâm tâm hắn thèm rỏ dãi ra. Cô lạ gì loại người như này nữa.
“Tôi có cách. Các người đều được lợi, tôi chỉ cần các người quay lại video quá trình làm nhục cô ta thôi.” Lời này của Dung Yến nói ra khiến cả hai người kia đều bất động nhìn cô một lúc lâu.
“Ha…Tôi không biết Dung tiểu thư lại có lòng ganh ghét với bọn họ đó, thôi được, nể tình bổn thiếu gia đây sẽ giúp cô.” Nam sinh còn lại lên tiếng trả lời, hắn vuốt tóc cười, biểu cảm rất mong chờ đêm tuyệt đẹp tối nay.
Dung Yến nở một nụ cười mãn nguyện, bàn kế hoạch với bọn họ xong xuôi thì đi về phòng nghỉ.
Lúc này Lâm An và Lưu Ý Hoa cũng cười nói đi qua cô, Dung Yến chỉ thầm nghĩ: Cứ cười tiếp đi, vài tiếng nữa thôi chúng mày sẽ biết đến sự tàn khốc của xã hội này.
Đồng hồ điểm ba giờ, Lưu Ý Hoa lay Lâm An ngái ngủ dậy, cả hai nhanh chóng đi ra chỗ trực.
Ra đến nơi thì Lâm An rủ Lưu Ý Hoa đi vệ sinh cùng, vì thế nên cô nàng chỉ đành bất lực đi theo. Không ai để ý rằng phía sau bọn họ còn hai người khác.
Ngay khi bước vào cửa bọn họ lập tức bị khống chế từ đằng sau.
“Chống cự vô ích thôi, mấy em đêm nay có phúc lắm mới được hai anh đẹp trai này phục vụ cho đấy.” Tên nam sinh khống chế Lâm An lên tiếng, định đè cô xuống thì cô nhanh chân hơn. Một chân chống, một chân lấy sức đá ra phía sau, thành công thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Bên kia Lưu Ý Hoa đang cắn chặt vào cánh tay tên kia, cậu ta cũng không chịu nổi mà buông tay thả cô ra. Lưu Ý Hoa nhân cơ hội này thúc cùi chỏ vào bụng khiến nam sinh kia khuỵu xuống đất.
Lâm An rút con dao được thủ sẵn ở bên người ra dí vào cổ cậu nam sinh ban nãy. Giọng cô đanh thép hỏi: “Nói! Tại sao lại làm vậy?”
“Cần gì lí do, ai bảo cô cứ trưng cái ngoại hình thiếu hơi đàn ông ra làm gì.” Tên nam sinh chả có vẻ gì sợ hãi, ngược lại còn dám khiêu khích cô, nghĩ rằng cô chỉ đang dọa thôi.
“Mày đúng là cái loại không thích uống rượu mời lại thích uống rượu phạt nhỉ? Không chịu khai ra đúng không?” Lâm An mất kiên nhẫn đè dao xuống, bỗng cô nghĩ điều gì đó, ghé sát tai hắn nói: “Hay là tôi cắt phăng đi thứ kia nhỉ?” Cô từ từ di chuyển mũi dao.
“Nhìn cả hai đều là con trai to con vậy mà võ công hay võ mồm đều thua hai đứa con gái chân yếu tay mềm này. Đến mức này rồi mà vẫn tỉnh bơ giở trò, không biết nhục hả?” Lâm An nhếch khóe miệng, khiêu khích cậu ta. “Có lẽ huấn luyện viên sẽ giúp…”
“Được rồi tôi nói, là Dung Yến bảo bọn tôi làm vậy.” Chưa kịp nói hết thì nam sinh bên phía Lưu Ý Hoa chen vào. Cậu ta từ từ kể hết câu chuyện ra rồi van xin bọn họ đừng nói mọi chuyện cho huấn luyện viên.
Lâm An rơi vào trầm tư nhìn bọn họ, cuối cùng cô chỉ thở dài rồi lắc đầu.
“Ngu ngốc! Mấy cậu chỉ là con tốt thí trong tay cô ta thôi, ra điều kiện vậy nghe thì rất có lợi nhưng thực chất chỉ cần sai sót thì lập tức người bị kỷ luật là các cậu.”
Lời này nghe rất hợp lý, bọn họ hoàn toàn bị thuyết phục, cũng may nữ thần Lâm An là người tốt có tấm lòng bao dung, chứ không thì không biết bọn họ sẽ phải chịu đựng hậu quả gì nữa. Đúng là càng nghĩ càng tức Dung Yến.
Thấy bọn họ có vẻ hối lỗi, Lâm An lôi bọn họ ra ngoài rồi bắt đứng trước mặt cô và Lưu Ý Hoa để canh gác. Hết giờ trực cô thả bọn họ đi rồi cùng Lưu Ý Hoa đi tập buổi sáng.
Dung Yến sau khi dậy không thấy hai người kia đâu liền rất hí hửng, có lẽ bọn họ quá nhục để phơi bày bộ mặt đó ra rồi. Cô qua chỗ hẹn với hai nam sinh kia. Đến nơi, cô thấy bọn họ vẫy cô vào hẳn trong nhà kho. Cô không nghi ngờ gì mà đi vào.
Vừa bước vào nhà kho bụi bặm thì cánh cửa đằng sau Dung Yến bất chợt đóng ầm lại, cô liền quay ra đằng sau, định mở mồm chửi thì bất ngờ lại bị khống chế từ phía bên cạnh. Chưa kịp để Dung Yến phản ứng, quần áo cô lập tức bị xé ra, những bàn tay dơ bẩn sờ soạng khắp người cô, tiếng cười vô nhân tính, xen lẫn vài câu chửi rủa, máy quay chiếu thẳng vào người, từ trên xuống dưới đều bị ghi lại rõ ràng, bọn họ luân phiên làm nhục cô suốt gần một tiếng. Xong xuôi bọn họ thờ ơ đứng dậy, cười khoái chí đập tay nhau, đứng dậy định bỏ đi thì bị Dung Yến gọi với lại.
“N-Này! Các ngươi tốt nhất nên giải thích rõ ràng đi trước khi ta kiện các ngươi làm nhục ta đấy!” Dung Yến tức giận, loạng choạng chống tay đứng dậy, sau đó liền ngã xuống đất vì không có sức.
“Đã yếu thì đừng có mà ra gió. Cô kiện tụi này đồng nghĩa cô tự nhận bản thân đã mất trinh tiết. Đừng hòng lừa bọn này nữa. Đây là do cô tự chuốc lấy thôi.” Một tên bĩu môi đáp trả cô, hắn quay người bỏ đi.
“Cô tốt nhất từ giờ trở thành nô lệ của bọn này đi, hoặc không video này sẽ lên xu hướng nhanh lắm đấy. Quả là tài liệu chất lượng mà!” Tên còn lại cười đểu nhìn cô, mắt dán chặt vào máy quay rồi bước đi cùng nam sinh kia, trước khi ra khỏi nhà kho còn không quên quay lại chụp một tấm hình nữa.
Dung Yến nằm ở đấy với thân thể lõa lồ, cô không hiểu, sao mọi chuyện lại ra như này rồi.
Một khoảng thời gian sau, cô mới run rẩy đứng dậy, mặc cái áo bị xé rách te tua rồi loạng choạng chạy về phòng. Trên đường đi cô còn vấp té mấy lần, nhưng rất nhanh cô đứng dậy để chạy tiếp, lúc này cô chỉ sợ chậm trễ một chút là mọi người sẽ nhìn thấy hết.
Phía xa xa, Lâm An đặt tay lên vai nam sinh ban nãy, hạ giọng nói, mắt dõi theo bóng hình Dung Yến: “Kiểm soát Dung Yến, đừng để cô ta làm càn hoặc không cậu sẽ là người phải chịu.”
Vì danh dự của bản thân, Dung Yến không có cách nào khác ngoài việc trở thành búp bê mua vui cho hai tên nam sinh kia.
Về sau đi hỏi bạn bè mới biết, hai nam sinh kia là công tử nhà giàu, thành viên gia đình cũng toàn nhân vật máu mặt. Bảo sao họ dám an tâm vênh mặt lên mà làm mấy trò đồi bại, thật tội nghiệp cho Dung Yên khi cô ta vô tình chọc vào ổ kiến lửa.
Những ngày sau đó Dung Yến khác hẳn, cô ta không hống hách hay ưỡn ẹo tỏ vẻ tiểu thư như mọi hôm nữa mà thay vào đó là cúi gằm mặt không muốn nhìn ai.
Lúc này trong khu huấn luyện mọi người bắt đầu đồn nhau bảo hôm trước có người thấy cô ta chạy về phòng trong tình trạng đầu bù tóc rối, quần áo xộc xệch, có vài chỗ bị rách thậm chí trên người xuất hiện mấy vết bầm giống dấu hôn. Mỗi lần nhắc đến chủ đề đó là Dung Yến lại run rẩy co người lại, đưa ánh mắt thiếu ngủ trừng mắt nhìn mọi người. Ai ai cũng sợ, không dám tới gần cô ta để bắt chuyện cả.
Hôm đó là chia tay buổi huấn luyện nên không khí rất nhộn nhịp và sôi nổi. Mọi người ôm nhau thắm thiết như bạn chí cốt sắp xa nhau.
Lâm An tuy không quen biết nhiều người nhưng đa số đều là người tốt. Cô cũng cảm thấy đau lòng khi phải xưng những người bạn mới quen này.
__________
Tác giả có lời muốn nói: Phần quân sự văn phong như đấm vào mặt:)) Đọc lại chương này buồn cười không tả nổi luôn ấy, hứa hẹn phần sau đỡ ba chấm hơn nha.