Chương 5: Bị bệnh (2)
Vũ Khôi Nguyên tức tốc chạy ra chỗ Lâm An đỡ cô lên, có vẻ như cô gái này đang bị bệnh.
Thấy mặt cô đỏ bừng vì bệnh, anh cũng không nỡ bỏ mặc cô ở đây.
May thay cửa nhà cô giờ đây đã mở khóa, anh lập tức nhặt thuốc rồi
bế cô vào trong nhà.
Thấy việc bước vào phòng người lạ mà chưa xin phép có phần vô lễ nên anh chỉ đặt cô lên ghế sô pha, dù sao sô pha nhà cô cũng rất rộng, nó còn đủ để hai người đàn ông to lớn nằm lên kia mà.
Thấy nhiệt kế Lâm An tiện tay để lên mặt bàn hiển thị con số ba mươi tám phẩy năm độ C, anh hoang mang.
“Mới như này mà đã ngất được ư?”
Để tránh cho Lâm An sốt tới hỏng não luôn, anh cặp lại nhiệt độ cho cô một lần nữa rồi nhanh chân tìm thuốc cho cô uống.
Tìm được thuốc xong Vũ Khôi Nguyên hoang mang không biết nên đút thuốc cho cô như thế nào.
Các bạn nghĩ sẽ có màn đút thuốc bằng miệng hay sao? Không, sai rồi! Anh ta vậy mà bóp mỏ Lâm An chu lên đút thuốc vào bên trong rồi đổ nước ồng ộc vào miệng cô làm cô suýt sặc chết.
“Khụ khụ khụ khụ…”
Thấy Lâm An ho sặc sụa thậm chí chảy cả nước ra ngoài Vũ Khôi Nguyên chỉ nghĩ đây là phản ứng của cơ thể chứ cô chưa tỉnh.
“Bị nhồi thuốc vậy khéo người chết còn sống lại luôn ấy chứ.” cô trợn trắng mắt trong lòng nghĩ.
Lúc này mà tỉnh thì chắc nhục chết mất nên cô đành nhắm mắt giả ngu.
Thấy đã đến lúc kiểm tra, Vũ Khôi Nguyên vén một bên áo của Lâm An
lên để lấy nhiệt kế, trong mắt anh bây giờ cô chỉ là một người bệnh hơn nữa
trước giờ anh hoàn toàn không có hứng thú với nữ sắc nên anh cũng chẳng buồn để ý đến một bên eo thon gọn trắng nõn nà của cô lộ ra.
Lâm An cảm nhận được mọi hành động của Vũ Khôi Nguyên nên đỏ bừng mặt, thật may là mặt cô vốn đã đỏ nên không bị phát hiện, nếu không cô có đội mười cái quần cũng không hết nhục, với cái chứng ảo tưởng của anh ta chắc chắn sẽ bị suy diễn thành cô giả ngất để anh ta chăm sóc mất.
Thấy con số ba mươi chín độ hiển thị trên nhiệt kế Vũ Khôi Nguyên lắc đầu cười.
“Chẹp, não vốn đã có vấn đề rồi mà sốt nặng thế này chắc hỏng não thật quá.”
Nghe được lời này Lâm An chẳng quan tâm mình có bị nghi oan không nữa, cô lập tức bật dậy đấm một phát vào mặt anh, may mà anh né kịp không thì cái bản mặt đẹp trai này của anh đi đời luôn rồi.
Thấy cô gái kia dù bị bệnh vẫn có thể bật dậy đánh mình, anh cười trêu:
“Có ai bị bệnh mà vẫn sinh long hoạt hổ như cô không hả? Ai không biết còn tưởng cô đây không bị bệnh mà từ trên đài đấu vật xuống đấy.”
Thấy vị nam thần lạnh lùng kia không lạnh lùng như cô tưởng thậm chí còn biết trêu người khác nên Lâm An ôm mặt hú hét trong lòng.
Thấy hành động của cô Vũ Khôi Nguyên khó hiểu, anh chợt phản ứng lại, hình như anh vừa mới cười với cô gái này?
“Cô cũng tỉnh rồi, vậy thì tôi đi đây, có gì thì sang nhà bên cạnh gọi tôi giúp, đừng để sốt nặng quá rồi trở thành một cái xác chết trong nhà, tôi không muốn phải ở cạnh một căn nhà bị ma ám đâu.”
Lâm An tự động bỏ ngoài tai những lời cà khịa của anh, cô hé những ngón tay đang ôm mặt ra hỏi anh:
“Anh hàng xóm ơi, anh tên là gì vậy?”
“Vũ Khôi Nguyên.” Bỏ lại cái tên, anh bước nhanh ra khỏi nhà cô.
Nghe được cái tên này cô sững sờ.
“Sao cái tên này nghe quen vậy nhỉ? Hình như là một nhân vật phụ nào đó…Aaa, sao mình lại không nhớ nổi cơ chứ.”
Cơn bệnh nặng khiến mí mắt cô lại trĩu xuống một lần nữa, không quản anh ta là ai trong cuốn tiểu thuyết nữa, cô lập tức đi ngủ.
Cơ thể Lâm An lúc nóng lúc lạnh khiến cô khó chịu vô cùng, cô dứt khoát đứng lên đi vào phòng kiếm chăn.
Lần này cô bước vào một căn phòng khác, đây có vẻ đúng là phòng của “cô” rồi, nó vô cùng gọn gàng sạch sẽ kèm với phong cách trang trí tối giản tạo cảm giác thoải mái khôn cùng.
Màu chủ đạo của căn phòng này là đen và xanh lá cây, vừa hay đó lại là hai màu Lâm An cô yêu thích nhất.
Cô nằm lên giường dần thiếp đi, cơn sốt đã hành hạ cô quá nhiều rồi.
Trong giấc mơ Lâm An mơ thấy mình đi sang phòng Vũ Khôi Nguyên tìm sự trợ giúp, cô gõ lên cửa ba cái, cánh cửa mở bừng ra nhưng phía bên trong không có ai cả, chỉ có một mảng tăm tối.
Lâm An bước vào trong nhà, ấy vậy mà bên trong lại là căn nhà ở thế giới hiện thực của cô?
Một cơn rung chấn ập đến khiến cô hoảng loạn tỉnh dậy, vậy mà bây giờ cô lại ở một nơi có trần nhà trắng toát, rõ ràng đây không phải là nhà của cô.
“Đây…đây là đâu vậy? Tại sao mình lại ở đây?” Ám ảnh từ vụ đột nhiên bị dịch chuyển lần trước đã ăn sâu vào tâm trí Lâm An khiến cô rơi lệ.