Chương 46: Ngày Đầu Tiên Học Quân Sự
- Trang Chủ
- Cứu Giúp Nữ Chính Tôi Bất Ngờ Kiếm Được Người Yêu
- Chương 46: Ngày Đầu Tiên Học Quân Sự
“Em kia! Em đang làm gì thế hả?!” Huấn luyện viên quát lên khiến cô ả phải ngừng lại.
“Đây đâu phải là chỗ để em làm ồn như vậy. Mau thay đồ rồi đi xuống tập hợp đi! Không nghe thấy lệnh tập hợp ở dưới kia à?” Thầy huấn luyện dằn mặt ả máy nói xong thì lập tức bỏ đi, có vẻ như vì nghe lệnh tập hợp nên thầy mới phải đi nhanh như thế.
Cô ả máy nói tức không chịu được nhưng không dám cãi lới huấn luyện viên nên đành vừa chửi vừa thay quần áo rồi chạy xuống sân.
Chẳng mấy chốc các sinh viên đều đã tập hợp xong. Trùng hợp là vị sĩ quan vừa đi qua phòng bọn họ lại là huấn luyện viên của cả khoa.
“Chào các em, tôi là Nguyễn Duy, huấn luyện viên của các em. Từ giờ việc giảng dạy các em sẽ do tôi phụ trách.”
Nghe xong lời giới thiệu của thầy, tất cả mọi người đều vỗ tay, chỉ riêng cái máy nói không chịu vỗ tay vì ả đã ghi thù vụ vừa nãy.
“Hừ, sao xui xẻo quá vậy? Tại sao chúng ta lại học lớp của ông thầy này chứ. Chị Yếnnn, em muốn đổi lớp cơ.”
Nhìn cô nàng mè nheo, Dung Yến cũng chỉ nhíu mày. Dù cô ta có chán ghét ả tùy tùng thì cô ta cũng không nói ra miệng mà chỉ nói với ả một câu.
“Mày ráng chịu đi, không thấy tao cũng phải đứng đây cùng mày hay sao hả?”
Thấy cô ả nói vậy, máy nói càng thêm tức tối nhưng không dám bật lại người bên cạnh, ai bảo cô ta là chủ nợ của ả cơ chứ.
…—————-…
Sau khi được nghe huấn luyện viên phổ biến về nội quy ở đây, tất cả các sinh viên đều đổ dồn về phía nhà ăn.
Giờ đây Lâm An đã đói lắm rồi như cô vẫn phải đứng chờ hai cô ả khác người kia. Đúng thật là nghiệt ngã mà.
“Không ngờ ở đây lại có luật thành viên cả phòng phải tập trung đầy đủ mới được vào ăn. Đói chết tớ rồi.” Lưu Ý Hoa rên rỉ.
“Hai người kia đi đâu mà lâu quá vậy? À mà cậu biết gì chưa Lưu Ý Hoa? Tớ vừa nghe ngóng được tên và bối cảnh của hai cô ả rồi đấy.” Vì đợi lâu quá nên Lâm An quyết định kiếm chủ đề bàn tán với Lưu Ý Hoa.
“Sao sao? Cậu kể đi!” Vừa nghe thấy mùi drama, mắt cô nàng Lưu Ý Hoa đã sáng lên.”
Lâm An thấy Lưu Ý Hoa như vậy thì bật cười. Nếu cô nàng đã hào hứng đến như vậy thì cô cũng chiều lòng cô ấy kể về chuyện của hai kẻ kia.
“Nghe bảo cô nàng trông lạnh lùng kia tên Dung Yến còn cô ả trông như chó liếm kia tên là Kiều Anh Trú. Vốn cô nàng Dung Yến chỉ thuộc dạng nhà giàu mới nổi còn Kiều Anh Trú lại là tiểu thư của danh gia vọng tộc lâu đời nhưng lúc còn quyền lực gia tộc kia làm quá nhiều việc ác nên không ai chịu giúp vì vậy mới phải bám vào một gia đình nhà giàu mới nổi như Dung Yến mà thôi. Đây là tất cả những thứ tớ hóng được khi hỏi mấy bạn nữ cùng khoa đấy. Biết đâu sau này chúng ta lại biết nhiều hơn nhỉ~?” Lâm An kéo dài giọng khiêu khích hai cô ả đang bước đến gần mình.
Cả hai ả đều không dám làm gì Lâm An ở đây nên đành bước nhanh vào trong để lại Lâm An bám vai Lưu Ý Hoa cười như điên.
Thật bất ngờ là đồ ăn ở đây ngon hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Lâm An, vì thế nên cô nhanh chóng giải quyết xong bữa ăn rồi kéo Lưu Ý Hoa về ngủ trưa để chiều còn tiếp tục đi học
…—————-…
Vào đúng mười ba giờ rưỡi, cả phòng đi xuống tập trung để nghe dạy về việc xếp nội vụ.
Nhìn đống giường trước mắt, Lâm An thật sự ngỡ ngàng. Không ngờ các thầy lại bê cả giường nằm ra ngoài để hướng dẫn. Thầy bắt đầu hướng dẫn cho tất cả mọi người cách gấp màn và chăn gối sao cho đúng.
Xem xong Lâm An và Lưu Ý Hoa toát hết cả mồ hôi hột vì không hiểu gì. Tiết mục thực hành đương nhiên sẽ diễn ra sau đó, cũng may cuối cùng Lâm An và Lưu Ý Hoa cũng biết gấp nếu không có lẽ mấy ngày sau hai người họ sẽ không dám dùng chăn gối nữa mất.
Nhìn hai con người vẫn đang chật vật với việc xếp nội vụ phía bên kia, Lâm An và Lưu Ý Hoa nhìn nhau rồi cười lớn khiến mọi người quay qua nhìn cả hai bằng ánh mắt khó hiểu.
Một ngày cứ diễn ra bằng bằng như thế khiến Lâm An cảm giác không chân thực chút nào. Cô cứ nghĩ vô đây sẽ khá khổ sở chứ? Thật không ngờ nó cứ trôi qua dễ dàng như vậy.
Buổi tối còn có một buổi học lý thuyết cũng như sinh hoạt đầu khoá cũng vô cùng nhẹ nhàng, tại nơi đây cô lại kết bạn được với những người khác khiến cô vô cùng phấn khích, đặc biệt những người này lại là các trùm hóng drama nên cô và Lưu Ý Hoa hóng được không ít chuyện từ họ.
Học xong tất cả đều được về phòng nghỉ ngơi. Đúng hai mươi mốt giờ tối, tất cả các phòng đều tắt đèn nên Lâm An cũng đi ngủ luôn, bởi cô biết sáng mai kiểu gì cũng phải dậy sớm không bằng ngủ sớm một chút giữ sức.