Chương 37: Vậy Mà Lại Là Cô Ấy?
- Trang Chủ
- Cứu Giúp Nữ Chính Tôi Bất Ngờ Kiếm Được Người Yêu
- Chương 37: Vậy Mà Lại Là Cô Ấy?
Thấy chuông vào giờ reo lên, Lâm An chẳng buồn quản người phụ nữ đó là ai nữa mà lập tức tạm biệt Vũ Khôi Nguyên rồi chạy lên lớp.
Sau một khoảng thời gian đi học, cô đã thành công kết bạn được với hai người. Vừa hay cả hai người họ đều đăng ký trùng khá nhiều lớp với cô nên cô cũng gặp họ thường xuyên.
“Chào buổi sáng Trầm Linh Thư.” Lâm An vừa thấy cô bạn đã bước đến chào hỏi.
Cô nàng Trầm Linh Thư có vẻ ngoài khá bình thường nhưng phong cách ăn mặc thời thượng khiến con người cô nàng càng tăng thêm sức hút. Cô còn chưa kịp vào chỗ ngồi thì cô nàng đã kéo cô.
“Chào nha. Mà cậu biết gì chưa? Khâu Mặc Lạc bị ngã cầu thang nên nhập viện rồi đấy.”
“Gì cơ? Sao cậu ấy bất cẩn vậy?” Lâm An lo lắng.
“Cậu ấy lúc nào chẳng vậy, không gặp chuyện này thì chắc chắn cũng gặp chuyện kia, xui đến vậy đúng là hiếm gặp mà.” Trầm Linh Thư không quan tâm đến việc này lắm đơn giản vì từ nhỏ đến lớn cô đã thấy Khâu Mặc Lạc nhập viện vì đủ loại lí do lớn nhỏ rồi.
“Cậu ấy có sao không? Có gì để tớ đến thăm bệnh cậu ấy…”
Còn chưa để Lâm An nói hết, giảng viên đã bước vào điểm danh, vì thế nên Lâm An cũng quên mất chuyện này luôn.
Cuối giờ, người mà Lâm An mong nhớ nhất đã đến đón cô về khiến cô hạnh phúc khôn cùng. Cô hận không thể khoe cho cả thế giới biết đây là bạn trai của cô.
“Đừng chạy nhanh như thế, kẻo vấp giờ đấy.” Vũ Khôi Nguyên nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm An rồi dắt cô đi.
“Giờ chúng ta đến căn tin của trường thôi. Em đói lắm rồi.” Lâm An xoa chiếc bụng đang đói cồn cào của mình. Có vẻ dạo gần đây Vũ Khôi Nguyên chăm cô quá tốt nên cô càng ngày càng ăn nhiều.
Thứ đầu tiên cô ngửi được sau khi vào căn tin là mùi thơm của đồ ăn, vì thế nên cô nhanh chóng chọn một chiếc bàn ăn rồi ngồi xuống.
“Anh mau đi lấy đồ ăn cho em đi, đói quá… không đi nổi nữa rồi.”
Thấy Lâm An nũng nịu nhìn mình bằng ánh mắt phát sáng, Vũ Khôi Nguyên cười lên rồi xoa đầu cô.
“Đúng là nhóc tham ăn.”
Nhìn nụ cười của anh, Lâm An ngẩn ngơ không rời mắt nổi, cho đến khi Vũ Khôi Nguyên đã đi xa thì cô mới hồi thần lại, giờ đây cô cảm thấy như mình chỉ ngắm vẻ đẹp của Vũ Khôi Nguyên cũng có thể no rồi vậy.
Một lúc sau, Vũ Khôi Nguyên đã bê khay đồ ăn quay trở về. Hai người nhanh chóng ăn cơm để có thời giờ nghỉ ngơi. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng xì xào bàn tán ở phía bên kia, nội dung nói chuyện của bọn họ vậy mà lại là về cô và Vũ Khôi Nguyên?
“Nè, mày có thấy nhỏ kia không? Nghe bảo là người yêu của nam thần Vũ Khôi Nguyên đấy. Không biết bằng cách nào mà cô ta leo lên người nam thần được nữa.”
“Ha, chẳng phải chỉ là có tí nhan sắc thôi sao? Rõ là không so được với chị Yến mà. Đều là tân sinh viên với nhau nhưng chị Yến nổi bật hơn nhiều.”
Cô ả được gọi là chị Yến kia hoàn toàn không thèm đáp lại hai cô nàng ở bên cạnh mà đang ngẩn ngơ ngắm nhìn Vũ Khôi Nguyên.
Thấy vậy, Lâm An lập tức đẩy nhanh tốc độ ăn rồi đứng lên, vừa hay lúc này Vũ Khôi Nguyên cũng đã ăn xong nên Lâm An lập tức kéo Vũ Khôi Nguyên đi ra khỏi căn tin.
“Ồ, anh cũng thu hút ong bướm thật đấy nhỉ?~” Vừa bước ra ngoài Lâm An đã hỏi câu này làm Vũ Khôi Nguyên cười rộ lên.
“Haha, em ghen đấy à?” Nói rồi anh lập tức hôn lên môi cô để thể hiện sự trung thành của mình. Mọi người đi qua đều ngoài đầu lại nhìn nhưng Lâm An cũng không chút quan tâm mà tiếp tục thể hiện tình yêu ở nơi đây.
Vì đã nguôi giận trước nụ hôn nên Lâm An rủ Vũ Khôi Nguyên đi đến nơi tổ chức đại hội âm nhạc chiều nay, vừa rồi cô vừa nhận được tin nhắn của nhóm Lam Ly rằng bọn họ đang ở đấy.
Vừa đến nơi, Lâm An đã hỏi cái đám chập mạch đang bất chấp canh chỗ ngồi ở kia.
“Mấy cậu bị sao vậy? Trời nắng như thế này mà không vào trong lại còn ra ngoài này ngồi làm cái gì không biết.”
Lần này Lam Ly là người đầu tiên lên tiếng.
“Cậu sao mà hiểu được cơ chứ. Bọn tớ phải canh chỗ tốt để tí nữa được nhìn thần tượng ở gần. Cậu nhìn xem, đâu phải một mình tụi tớ ở đây, còn có những người khác nữa kìa.”
Lúc này Lâm An mới để ý xung quanh khu vực này rải rác từng nhóm nhỏ đang đứng buôn chuyện, lần này cô đã thực sự cạn lời vì độ cuồng thần tượng của họ.
Chẳng bao lâu sau đã đến giờ tổ chức buổi chào đón tân sinh viên, mọi người lũ lượt kéo nhau đến khoảng sân trống. Cũng may bọn họ đã canh chỗ trước nên thành công đứng ở vị trí đầu.
“Và sau đây là tiết mục không thể thiếu trong buổi ngày hôm nay! Xin mời ca sĩ Quân Nhất Thanh!” Vừa nghe thấy lời giới thiệu rằng đã đến tiết mục, toàn trường ồ lên rồi cổ vũ nồng nhiệt.
“Nhất Thanh! Nhất Thanh! Nhất Thanh!” Bầu không khí nào nhiệt xung quanh cũng ảnh hưởng đến Lâm An trong vô thức, giờ đây cô vô cùng hưng phấn.
Ngay khi người kia vừa bước ra, Lâm An lập tức sốc nặng. Vậy mà lại là cô ấy? Đôi mắt kia cô chắc chắn không thể nhầm lẫn được, ngay cả phụ kiện cô ấy đeo cũng vậy.