Chương 4: Bảo An
“Đúng là Thuần Ninh quận chúa.” Tiểu Thụy nói, “Xem ra quận chúa này rất quy củ, làm hạ nhân của nàng thật không dễ chịu.”
“Ngươi có biết thị nữ bị phạt kia tên gì không?” Ninh Tử Thanh hỏi.
Liễu Thụy ngẫm một chút rồi nói: “Hình như là Kiều Nhi ạ.”
Ninh Tử Thanh cúi đầu không nói gì, nghĩ thầm, rốt cuộc Thuần Ninh quận chúa này định mưu tính gì?
Làm nàng rơi xuống nước rồi vội vã cứu nàng lên, sau đó còn giống trống khua chiêng mà phạt thị nữ gây chuyện. Dù nhìn thế nào đi nữa cũng giống như làm cho Ninh Tử Thanh xem.
Sở Yến, mẫu thân của cửu công chúa Ninh Tử Thanh, vào cung nhiều năm, nhưng vì lý do nào đó đã làm cho thánh thượng phiền chán.
Ngay cả khi đã sinh hạ được công chúa nhưng vị phần cho đến nay cũng chỉ là Thái nữ Chính bát phẩm, đó là phẩm cấp thấp nhất của cung phi.
Các hoàng tử và hoàng nữ khác vào năm mười tuổi thì có thể có cung điện riêng cho mình, nhưng Ninh Tử Thanh dường như đã bị thánh thượng quên lãng, đã đến năm mười hai tuổi nhưng vẫn cùng Sở Yến chen chúc ở đây, sống dựa vào nhau.
Với độ sủng ái mà Thuần Ninh quận chúa có được thì vốn không cần phải kiêng dè nàng, cho nên hành động này đúng là có mưu đồ.
Ninh Tử Thanh ánh mắt tối sầm lại.
Ký lai chi, tắc an chi. Thuần Ninh chắc chắn vẫn còn có hành động tiếp theo, sẽ sắp biết được mục đích khác thôi.
*
Gió thu xào xạc, Ninh Tử Thanh quay người lại, “Ý ta đã quyết, hôm nay tại đây, sẽ lấy mạng của ngươi.”
Ánh sáng sắc bén lóe lên, nhìn thấy mũi kiếm sắp đâm vào người Liễu Ly!
“Đừng mà!”
Liễu Ly bật dậy, nhận ra những điều lúc nãy chỉ là mơ, nàng thở phào một hơi.
Trong vô thức nàng đã đổ mồ hôi đầy người, thấm ướt ra cả áo trong.
Có lẽ nàng mới đến đây, vẫn chưa quen ngủ với chiếc gối sứ này và lo lắng về thành tựu tất chết kia, nào ngờ lại mơ thấy Ninh Tử Thanh rút kiếm về phía nàng!
Chống lại thiên mệnh chi nữ thật sự quá đáng sợ, ngay cả trong mơ cũng muốn giết nàng!
Liễu Ly muốn khóc mà không được. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy trời chỉ mới tờ mờ sáng, nhưng nàng không ngủ được, bèn gọi ra bên ngoài: “Người đâu.”
Gác đêm hôm nay là Diễm Nhi, nàng ấy theo tiếng đi vào: “Sao quận chúa tỉnh rồi, bây giờ mới giờ dần, không chợp mắt thêm chút nữa sao?
“Không.” Liễu Ly nói, “Đi đổ nước nóng, ta muốn tắm.”
Chỗ ở của Thuần Ninh quận chúa cũng được bố trí rất cao, có một bể nước nóng trong nhà nhỏ chuyên dùng để tắm.
Diễm Nhi tay chân nhanh nhẹn, rất nhanh đã đổ nước nóng xong. Diễm Nhi thả vào vài gói thuốc do ngự y điều phối, hương thảo dược thoang thoảng bay, nói rằng ngự y đặc biệt điều phối cho mỗi cung, có lợi cho cơ thể; cuối cùng rắc thêm một nắm cánh hoa đỏ thẫm, tô điểm cho nước ngả màu trà, trông rất đẹp.
… Mặc dù thơm nhưng khiến Liễu Ly cảm thấy mình như đang ở trong một tách trà lớn.
Khói lượn lờ trên mặt bể, Liễu Ly khép hờ mắt, hưởng thụ kỹ năng xoa bóp đầu khéo léo của Diễm Nhi, bỗng tâm niệm nhất động, liền nhìn thấy hệ thống xuất hiện trong não.
Không cần mở mắt cũng có thể nhìn thấy ánh sáng màu lam nhạt của giao diện hiện ra.
Liễu Ly nói trong đầu một câu: “Hệ thống có nghe thấy lời của tôi không?”
Ngay sau đó, trước mặt xuất hiện một chữ “YES” cực lớn.
…Trí năng song ngữ của hệ thống.
Liễu Ly liền hỏi thử một câu nữa: “Định nghĩa thiên mệnh chi nữ là gì?”
Mặc dù mặt chữ của từ này đã rõ nghĩa, nhưng Liễu Ly vẫn muốn xác nhận xem có nghĩa ẩn nào mà nàng không biết không.
Chưa đầy một giây sau, chữ YES trên bảng biến mất. Sau đó, thông tin mà Liễu Ly cần đã hiện ra.
“Từ khóa bạn có thể cần: thiên mệnh chi nữ, khí vận, độ hảo cảm…”
Đọc từng từ khóa, Liễu Ly đã hiểu sơ lược.
Mỗi thế giới đều có một số lượng vận khí nhất định, riêng ở thế giới “Tây phong dạ dĩ hôn” này của nàng thì có tổng cộng một trăm triệu điểm giá trị khí vận.
Thiên mệnh chi tử hoặc thiên mệnh chi nữ, nghĩa là những người sinh ra đã có hơn một nửa giá trị khí vận. Cũng tức là, thiên mệnh chi nữ của “Tây phong dạ dĩ hôn” như Ninh Tử Thanh sẽ có giá trị khí vận ít nhất là năm mươi triệu.
Người có giá trị khí vận càng nhiều thì tầm quan trọng của người đó ở thế giới này chiếm càng cao, điều này cũng phù hợp với thân phận nữ đế của Ninh Tử Thanh trong nguyên tác.
Giá trị khí vận còn có một đặc tính nữa, đó là “Thuận thì sống, nghịch thì chết”, cũng tức là, nếu vô hình trung kết thù với người có giá trị khí vận cao, thì ta sẽ gặp xui xẻo.
… Thảo nào khi Ninh Tử Thanh ngã xuống nước đã kích hoạt kết quả tất chết.
“Thiên mệnh chi nữ có khả năng thay người không?” Liễu Ly lại hỏi.
Hệ thống tạm ngừng rồi nói: “Có, qua tính toán, khả năng thay đổi thiên mệnh chi nữ của thế giới này là 0%, khuyến nghị kí chủ không nên thử.”
Vậy, Liễu Ly nghĩ, có nghĩa Ninh Tử Thanh là tiểu tổ tông của thế giới này à, chọc nàng ấy thì nhất định chết.
Bất quá điều này cũng nằm trong phạm vi chấp nhận được của nàng, rốt cuộc Ninh Tử Thanh có đế vương chi tài, chỉ một mình người hiện đại như nàng thì không thể thay đổi gì được, ôm đùi vẫn thực tế hơn.
Kế hoạch hôm nay của nàng là phải đến chỗ của Ninh Tử Thanh để kiếm độ hảo cảm, bằng không gặp ác mộng nữa thì thật sự chịu không nổi.
Nhưng mà trước đó Liễu Ly đã thể hiện ý muốn tiếp cận với nàng ấy rất rõ ràng, Ninh Tử Thanh thông minh như vậy, nhất định sẽ nhận ra điều gì đó không đúng, nàng nên che giấu thế nào thì tốt hơn đây?
Có rồi! Liễu Ly đột nhiên mở mắt ra làm cho Diễm Nhi giật mình: “Quận chúa, nô tì làm người đau ạ?”
“Không có.” Liễu Ly nói, “Mẹ ta gần đây thế nào rồi? Thánh thượng có cho người đến thăm không?”
Diễm Nhi đáp: “Bảo An quận chúa tất nhiên phải dưỡng bệnh, quận chúa không phải người ngoài, vậy nên nữ nhi đến thăm mẫu thân là chuyện đương nhiên.”
Mẫu thân Bảo An của nguyên chủ sức khỏe không tốt, dưỡng bệnh ở trong cung.
Nhưng theo những lời giải thích không rõ ràng của bốn người thị nữ và thêm Liễu Ly tự hình dung, thì nguyên chủ kỳ thực không mấy hiếu thuận. Bảo An quận chúa nuông chiều nữ nhi, thành ra dưỡng thói xấu cho nguyên chủ, nguyên chủ quen mẫu thân dung túng đủ điều nên không đáp lại tình cảm thân sinh.
Về phần nữ chính Ninh Tử Thanh, Liễu Ly hiểu rõ hơn hết.
Trong nguyên tác, nàng ấy từ nhỏ ở cùng mẫu thân trong thâm cung nương tựa nhau mà sống, do mẫu thân bị kẻ xấu giết hại nên nàng thề phải đăng cơ đế vị. Có thể nói, địa vị của mẫu thân ở trong lòng Ninh Tử Thanh là không ai sánh bằng.
Liễu Ly nghĩ, vậy thì ta sẽ sử dụng tình cảm để hành động vậy.
*
Trong cung Bồng Lai, thị nữ dìu Bảo An quận chúa dậy: “Quận chúa còn thấy khó chịu không?”
Quận chúa ngủ cả đêm, cơ thể vẫn rất yếu, cảm thấy đau đầu không dứt: “Xoa đầu cho ta.”
Thị nữ làm theo, lo lắng nói: “Tối qua người chưa uống thuốc đã ngủ, hôm nay người nhất định phải uống mới được.”
Quận chúa cười nói: “Thôi, ta biết mình sống không còn bao lâu, uống bao nhiêu thuốc đi chăng nữa cũng vô dụng.”
Tất cả thị nữ liền quỳ xuống: “Quận chúa!”
Trong cung này không không có người nào không biết thánh thượng vô cùng thương yêu nghĩa tỷ Bảo An quận chúa, vô số dược liệu quý mỗi ngày được đưa tới thái y viện để làm thuốc sắc, đưa đến cung Bồng Lai cho Bảo An công chúa dùng.
Những thị nữ trong phòng này chỉ cầu Bảo An quận chúa có thể khỏe mạnh hơn, sống bình an hơn…
Thánh thượng có lệnh, Bảo An quận chúa mà có chuyện gì thì tất cả bọn họ đều phải chôn theo!
Bảo An quận là người hiền lành sẽ không làm khó dễ những hạ nhân này, thở dài nói: “Thôi thì ta uống vậy.”
Các thị nữ đứng lên, đến khi nhìn Bảo An quận chúa uống mấy ngụm thuốc đắng xong thì mới thở phào một hơi, sau đó cho bà ngậm mứt để giảm bớt vị đắng trong miệng.
“Ọe…”
Bảo An quận chúa đã cố chịu đựng, nhưng vẫn bị mùi thuốc còn sót lại làm cho buồn nôn, lúc nãy cũng uống không bao nhiêu, lúc này tất cả lại nôn ra hết.
Liễu Ly vừa mới đi vào, đây là cảnh mà nàng nhìn thấy.
“Quận chúa nương nương, tiểu quận chúa đến ạ.”
Là thị nữ đang vỗ lưng cho bà nói với bà, Bảo An liền ngẩng đầu, trong mắc đầy ngạc nhiên và vui mừng: “Ly Nhi.”
Khoảnh khắc nhìn thấy tướng mạo của Bảo An, Liễu Ly sửng sốt.
Khuôn mặt của Bảo An quận chúa giống hệt với khuôn mặt của mẹ nàng ở thời hiện đại. Chỉ có điều, mẹ đã qua đời từ lâu, Liễu Ly đã rất lâu không còn nhìn thấy bà ấy nữa.
Nhìn thấy người có tướng mạo giống hệt mẹ, không ai có thể dửng dưng, cho dù biết Bảo An quận chúa chỉ là một nhân vật trong sách, nhưng vào giây phút này, Liễu Ly bất giác xem bà thành mẹ thật của mình.
Nàng lặng lẽ gọi một tiếng: “… mẹ.”
Bảo An không nghe rõ lời của Liễu Ly, nhưng chợt nhớ tới gì đó, tuy vui nhưng lại buồn bã quay đầu đi, trong lời nói mang theo mãn nguyện và cũng có một chút uất ức: “Hôm nay con đã nhớ tới mẹ rồi à?”
Nghe lời này, trong lòng Liễu Ly cũng chợt đau nhói. Có lẽ nguyên chủ được nuông chiều quá mức nên trước đây đã nói những lời thiếu suy nghĩ làm cho mẹ của mình đau lòng.
Khiến cho Bảo An quận chúa khi nhìn thấy nàng đã vui lại buồn.
“Các ngươi lui xuống hết đi.” Liễu Ly nói nhỏ với các thị nữ.
Bọn họ lấy chén thuốc, phúc thân xong rồi rời khỏi.
Ngồi trên ghế, Bảo An quận chúa quay đầu lại, nửa chờ mong, nửa không ôm hy vọng: “Nhìn một chút thì đi đi, tránh cho con bị lây bệnh.”
Nhưng vừa nhìn thì thấy vành mắt đỏ hoe của Liễu Ly.
Ái nữ xưa nay tính tình cao ngạo, không có tình trạng này bao giờ, Bảo An liền sốt ruột: “Con sao vậy? Có ấm ức gì sao?”
Liễu Ly vô thức giơ tay lau nước mắt, cố gắng mỉm cười: “Con không có ấm ức gì.”
Nàng bước đến, ngồi bệt xuống thảm dày và sát bên chân của Bảo An quận chúa, không chút hợp lễ nghi nào. Nhưng Thuần Ninh quận chúa này vốn cũng không biết lễ là gì, vậy nên làm như vậy cũng không sai hình tượng.
Liễu Ly tựa đầu vào đầu gối của Bảo An quận chúa, hai tay ôm lấy chân của bà, nói: “Trong cung này có mẹ và thánh thượng, ai dám ức hiếp con nào?”
Ý của nàng là an ủi Bảo An, nhưng nét mặt của nàng ở trong mắt Bảo An quận chúa lại là gượng cười và muốn khóc. Lòng bà liền như lửa đốt, bàn tay nhợt nhạt nâng lấy khuôn mặt của Liễu Ly: “Con hãy nói cho mẹ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ngay cả giọng điệu và tiếng nói cũng đều giống như đúc từ một khuôn với mẹ của Liễu Ly ở hiện đại.
“…” Liễu Ly phút chốc trầm mặt, nàng không biết phải nói gì.
Nàng vốn chỉ muốn ghé một chuyến để xem mẫu thân của nguyên chủ và tiện thể nói chuyện một chút. Sau đó sẽ đi thăm nữ chính Ninh Tử Thanh, thể hiện mình thương mẹ, ngợi ca tình mẫu tử của mình và mẹ với Ninh Tử Thanh.
Ninh Tử Thanh rất thương mẹ, nếu làm như vậy có lẽ sẽ khiến ấn tượng của nàng ấy về Liễu Ly tốt hơn.
Nhưng trông Bảo An quận chúa như trông thấy mẹ, Liễu Ly có bao nhiêu mưu kế cũng tan biến vào lúc này.
Cho nên, nàng chỉ cọ đầu vào Bảo An quận chúa, khẽ nói:
“Không có gì, con nhớ mẹ thôi.”