Chương 3: Cửu Nhi
Sau đó nhìn số độ hảo cảm âm trên bản điều khiển thì nàng cười không nổi rồi.
Đặc biệt là thông tin được hệ thống đưa ra, không chỉ lạnh lùng mà còn mưa nắng thất thường, giống hệt như chăm sóc khách hàng trên moubao ở hiện đại.
“[Nhắc nhở của hệ thống] bạn thân mến, bạn đã thành công đạt được -100 độ hảo cảm của thiên mệnh chi nữ ở thế giới này, chúc mừng bạn đã thành công đạt được thành tích [chết chắc], hãy tiếp tục nỗ lực nhé!”
… Liễu Ly nghĩ, sao bây giờ mi không giết ta luôn đi.
*
Đầu sỏ gây tội thị nữ Kiều Nhi ngay khi trở về đã tự mình đến chịu phạt.
Nàng không có ý xấu, nhưng tuổi còn nhỏ, và lâu nay đã quen theo nguyên chủ hoành hành ngang ngược trong cung, ỷ vào thánh sủng nên vênh váo hống hách, không xem ai ra gì.
Có thể thấy, nguyên chủ quản lý vô phương, khiến thị nữ cũng không biết lớn nhỏ, ngay cả quận chúa cũng dám xô xuống nước!
Kiều Nhi cả mặt đỏ bừng, có lẽ lúc nãy ở trong ao nên bị lạnh, cung kính quỳ xuống trước mặt Liễu Ly, không dám thiếu lễ phép: “Nô tì biết tội.”
Liễu Ly không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn nàng.
Kiều Nhi lại rối rít khấu đầu: “Xin quận chúa hãy trừng phạt thật nặng.”
Dục Nhi chờ ở bên cạnh, không dám lên tiếng. Nhưng nàng biết rằng quận chúa tuy tính tình thất thường, nhưng trước nay luôn rất thân thiết và yêu thương bọn họ, chắc chắn sẽ không nỡ phạt Kiều Nhi, bất quá thì la mắng nhiều một chút.
Nhưng nào ngờ, Liễu Ly gật đầu, ngón tay xoa nhẹ lên hoa văn chạm rỗng trên ghế gỗ, lạnh lùng nói: “Được, vậy thì ta sẽ trừng phạt thật nặng.”
Lại quay sang hỏi Dục Nhi: “Kiều Nhi mưu hại công chúa đương triều vị toại, theo luật phải làm sao?”
Tội này thật sự là tội lớn, tuy việc này không liên quan đến Dục Nhi, nhưng nó cũng khiến nàng ấy sợ đến tái mặt: “Theo luật phải… xa liệt.”
“Niệm tình ngày thường ngươi không có công lao cũng có khổ lao, xa liệt sẽ miễn cho.” Liễu Ly nói, “Người đâu!”
Hiện nay Liễu Ly sống trong cung, tuy là quận chúa nhưng vì được sự quan tâm đặc biệt của thánh thượng nên cuộc sống tốt đẹp hơn công chúa. Ngoài bốn thị nữ thân cận Kiều Diễm Dục Tích, còn có các cung nữ quét dọn và thị vệ ngoài điện.
Thị vệ bên ngoài liền cúi đầu tiến vào, ôm quyền quỳ xuống: “Quận chúa xin sai bảo.”
Liễu Ly lạnh lùng nói: “Lôi Kiều Nhi xuống, phạt một trăm trượng.”
Kiều nhi ngã khụy xuống đất, hai chân run rẩy, tất cả mọi người đều sợ ngẩn cả người. Phạt một trăm trượng, nó chẳng khác gì đánh chết! Nàng ấy hoàn toàn không ngờ công chúa thật sự muốn giết nàng ấy.
Hai thị vệ lập tức làm theo lệnh. Một người giữ lấy Kiều Nhi, người còn lại tìm băng ghế dài và trượng đỏ.
Trong chốc lát, Kiều Nhi đã bị đè trên băng ghế, không cựa quậy được, khóc lóc nói: “Quận chúa tha mạng!”
Thánh thượng cho Thuần Ninh quận chúa sống ở điện Yên La, đó là vị trí vàng của cả hoàng cung, bình thường cung nhân qua lại thường xuyên, khi làm việc sẽ đi ngang qua đây. Liễu Ly nhằm vào đúng điểm này mới đặc biệt để cho thị vệ thi hành phạt trượng ở cửa điện.
“Bắt đầu đi.”
Liễu Ly ra lệnh, nhóm thị vệ liền vung trượng không chút nương tay.
Kiều Nhi da mỏng thịt mềm, chưa từng chịu đau đớn đến vậy, sau vài trượng đã khóc lóc kêu gào, luôn miệng “Xin tha mạng”, nhóm thị vệ chỉ nghe theo lệnh của quận chúa, tất nhiên sẽ không lay động.
Dục Nhi ở bên cạnh rất đau xót, muốn mở lời xin tha cho Kiều Nhi.
Nhưng tiếc rằng, dường như Liễu Ly đã hạ quyết tâm đánh chết Kiều Nhi, khi nàng vừa mới mở miệng thì đã giơ tay: “Nếu xin tha giúp thì ngươi cũng bị đánh chung.”
Dục Nhi đành phải im lặng.
Ở bên ngoài, các cung nữ và nội thị đi ngang qua nghe tiếng kêu gào của Kiều Nhi, nhìn thấy tất thảy mọi điều; mặc dù rất tò mò nhưng đều không dám đụng vào Thuần Ninh quận chúa xúi quẩy, chỉ dám thì thầm bàn tán.
“Đó là thị nữ thân cận của Thuần Ninh quận chúa mà? Không biết đã phạm tội gì mà bị nàng phạt như vậy.”
“Quận chúa này thật là không dễ hầu hạ…”
Tiếng la của Kiều Nhi dần yếu ớt, có vẻ như sắp ngất đi, nhưng thị vệ chỉ mới đếm đến bốn mươi.
Trong lòng Liễu Ly tự có tính toán, nếu đánh nữa thì thật sự sẽ không xong, liền nói: “Dừng đi, đưa nàng ấy vào đây.”
Thị vệ ngừng tay, một trái một phải xách tay Kiều Nhi, đưa nàng vào trong điện, để nàng ấy quỳ trước Liễu Ly.
“Quận chúa, quận chúa…”
Trước mắt Kiều Nhi tối sầm, quỳ rạp dưới chân Liễu Ly, cô bé mười hai tuổi chưa bao giờ thấy qua trận phạt trượng như vậy. Ngay khi nghĩ rằng công chúa thật sự muốn giết chết nàng ấy, thì lại được quận chúa cho thị vệ dừng lại trước khi nàng ấy ngất đi.
Liễu Ly đưa mắt ra hiệu thị vệ: “Các ngươi lui xuống trước đi.”
Sau đó nàng cúi người, nắm tay Kiều Nhi mà không ngại bụi bẩn trên đó, niềm thương xót ngập tràn trong cặp mắt hạnh xinh đẹp: “Đau đúng không?”
Kiều Nhi nghẹn ngào: “Quận chúa, quận chúa…”
“Ta làm vậy, chắc ngươi ngạc nhiên lắm.” Liễu Ly thở dài, kẹp lại búi tóc rối cho Kiều Nhi, “Bốn người các ngươi theo ta từ nhỏ, giống như tỷ muội ruột thịt, sao ta lại nỡ để các ngươi chịu khổ.”
Hai mắt ngấn lệ của Kiều Nhi mờ mịt: “Vậy…”
Liễu Ly thấm thía nói: “Cũng do ta không dạy dỗ ngươi tốt, thường ngày tùy hứng một chút thì thôi, sao ngươi lại làm chuyện như vậy với công chúa? May mà công chúa khoan dung, không truy cứu, bằng không thì cả phủ Sở quốc công đều bị ngươi liên lụy!”
Câu này nói thật nghiêm trọng, đến nỗi Dục Nhi nghe xong cũng quỳ xuống cùng, không dám ngẩng đầu.
“Thánh thượng thương yêu mẫu thân và ta, khó tránh người khác ghen tị.” Liễu Ly chậm rãi nói, “Ngươi là thị nữ của ta, ngươi liên lụy ta cũng đành chịu. Còn Sở quốc công cha ta, làm quan trong triều, cẩn trọng mọi bề, dù là việc không đáng kể cũng có thể dẫn đến tiểu nhân lấy cớ gán tội, huống chi là… mưu đồ hại huyết mạch của thánh thượng? Nếu cửu công chúa có bề gì thì trên dưới toàn phủ đều phải chết!”
Kiều Nhi bị lời của Liễu Ly làm cho choáng váng, trong lòng liền thấy vô cùng áy náy, vốn không nghĩ mình sẽ gây ra rắc rối lớn như vậy, gắng gượng phục lạy, sợ hãi nói: “Là nô tì nhất thời thất trí, nô tì hổ thẹn với công chúa, hổ thẹn với phủ quốc công! Quận chúa hãy giết nô tì đi!”
Lúc này, nàng ấy thật sự một lòng xin chết.
“Được rồi.” Liễu Ly đỡ nàng ấy dậy, “Ta dưỡng ngươi ngần ấy năm, không phải là để ngươi mất mạng vì sự ngu dốt của mình. Đánh là để cho ngươi nhớ đời. Trong cung không giống như phủ quốc công, chúng ta cần phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm. Sau này còn lỗ mãng như thế nữa, thì ta cũng không giữ ngươi được.”
Kiều Nhi cảm động rơi lệ, không sao nói hết: “Quận chúa… quận chúa nhân từ, nô tì cảm kích vô tận.”
“Dục Nhi.” Liễu Ly đưa mắt ra hiệu, “Ngươi dẫn Kiều Nhi lui xuống thoa thuốc, những ngày sau đó Kiều Nhi không cần phải ra ngoài, nghĩ ngơi dưỡng thương cho thật tốt đi.”
Kiều Nhi nghe lệnh xong và nghĩ dường như công chúa đã trở thành một người khác, xem ra thật sự đã gặp được cơ duyên, đại triệt đại ngộ.
Chỉ có mình Liễu Ly mới có thể thấy trên bảng hệ thống, thông tin được hiển thị như thế này:
“Độ hảo cảm của [Kiều Nhi, Dục Nhi] đối với bạn +50.”
Thật ra những điều lúc nãy đều là Liễu Ly nói linh tinh. Liên lụy phủ quốc công, tất cả đều phải chết gì đó.. đều là nói bừa.
Đầu tiên, Ninh Tử Thanh là thiên mệnh chi nữ, làm sao dễ dàng chết được? Trong nguyên tác, nhiều boss như vậy mà cũng không giết nàng được thì một thị nữ nhỏ như Kiều Nhi làm sao may mắn giết được.
Thứ hai, bằng vào độ không được sủng ái của Ninh Tử Thanh, cũng không biết thánh thượng có nhớ tới một nữ nhi như vậy hay không, nên không có chuyện vì nàng ấy mà trách Liễu Ly.
Cuối cùng, giai đoạn lúc nhỏ của Ninh Tử Thanh là thao quang dưỡng hối (1), vũ dực vị phong (2), hiện nay vốn không có đủ khả năng hạ được phủ quốc công.
(1) Ẩn mình chờ thời cơ
(2) Chưa đủ lông đủ cánh, chưa có kinh nghiệm
Nhưng hệ thống đã nói với nàng, độ hảo cảm âm của thiên mệnh chi nữ sẽ dẫn đến Thuần Ninh quận chúa [tất chết], cho nên Liễu Ly cần phải làm gì đó để cứu vãn tình hình này.
Kiều Nhi đã phạm lỗi thì phải phạt, suy cho cùng hạ nhân gây chuyện, thì người gánh tội là Liễu Ly, cho nên tuyệt đối không thể để việc như vậy xảy ra lần thứ hai.
Nhưng Kiều Nhi là thị nữ thân cận sớm chiều tương xử của nguyên chủ, nếu cứ như vậy mà đánh chết nàng, e sẽ khiến thị nữ khác sợ hãi dè chừng.
Hơn nữa ở hiện đại Liễu Ly cũng là công dân thủ pháp bình thường, sao có thể tàn nhẫn như vậy, vừa bắt đầu thì muốn giết chết một cô bé mười hai tuổi.
Vì vậy, tát một cái rồi cho táo ngọt, ân uy cùng thi, không những có thể khiến Kiều Nhi và thị nữ khác biết tính nghiêm trọng của sự việc, mà còn thể hiện được tác vi chủ tử và sự khoan dung độ lượng của Liễu Ly.
Sở dĩ Liễu Ly cố ý phạt Kiều Nhi trước cửa cung là để biến việc này của Diêm La điện trở thành đề tài bàn tán của nhóm cung nhân. Có lẽ không bao lâu nữa sẽ truyền đến tai Ninh Tử Thanh.
Tính toán của nàng là cho Ninh Tử Thanh biết trước thái độ của nàng, làm bàn đạp khi đến xin lỗi.
Nhất tiễn song điêu, đây cũng xem như nước đi tốt.
*
Trong điện Bích Ngọc, Ninh Tử Thanh quỳ trước trường kỷ, kéo chăn gấm lên cho người phụ nữ trên tràng kỷ ấm áp hơn.
Nhưng dù vậy, bên trong điện vẫn lạnh thấu xương. Không chỉ gió lọt qua cửa sổ, cả lò sưởi và chậu than mà mỗi cung phi và hoàng tử nữ nên có đều không thể tìm thấy ở đây.
“Cửu nhi.” Người phụ nữ trên tràng kỷ gắng sức ngồi dậy, đó là mẫu thân của Ninh Tử Thanh, tên là Sở Yến, “Sao tóc con lại ướt? Mau đi lau cho khô kẻo bị cảm lạnh.”
“Con không sao.” Ninh Tử Thanh khẽ nói, “Mẫu thân có bệnh cũ, cẩn thận lạnh.”
“Áo choàng này là của ai?” Sở Yến cảm thấy có gì đó không đúng, đưa tay sờ, y phục bên trong của Ninh Tử Thanh đã ướt đẫm, cực kỳ hoảng sợ, “Xảy ra chuyện gì vậy? Con đã rơi xuống nước sao?”
Ninh Tử Thanh nắm chặt góc áo choàng, không nói lời nào.
Sở Yến cũng là người thông suốt, biết nàng nhất định đã chịu uất ức, cười khổ nói: “Là người mẹ như ta đã luyên lụy con.”
“Đừng nói vậy.” Ninh Tử Thanh dìu bà nằm xuống “Con đi thay y phục.”
Cung nhân trong điện Bảo Ngọc đều đã đi hết, chỉ có một tiểu cung nữ từng chịu ân của Sở Yến ở lại, tên là Tiểu Thụy, trạc tuổi với Ninh Tử Thanh, tính cách đơn thuần, một lòng trung thành.
Tiểu Thụy vừa đi đến phủ nội vụ nhận phần lệ của tháng tiếp theo, và vẫn ít đến mức đáng thương, nghe Sở Yến nói Ninh Tử Thanh có lẽ đã rơi xuống nước thì vội vàng vào gian nội xem.
“Điện hạ?”
Ninh Tử Thanh vừa mới cởi y phục ướt ra: “Sao?”
“Điện hạ.” Tiểu Thụy ở cửa không tiến vào, “Nô tì đun nước cho người tắm.”
“Được.”
Tiểu Thụy làm việc nhanh nhẹn, chỉ một lúc sau đã đẩy thùng tắm vào khuê phòng của Ninh Tử Thanh – Ninh Tử Thanh trước giờ không thích người khác hầu hạ, vì vậy nàng ấy đứng ở cửa, nói chuyện với Ninh Tử Thanh.
“Điện hạ, sao người lại rơi xuống nước vậy?”
Ninh Tử Thanh đáp: “Trượt chân.”
Nàng sớm đã quen với khi nhuyễn phách ngạnh (2) ở trong cung, bây giờ cảnh ngộ của mình khó khăn, tất nhiên phải chịu đựng. Đề cập quá nhiều thì chỉ tăng thêm rắc rối.
Chỉ có điều thái độ của Thuần Ninh quận chúa đó đối với mình, suy đi nghĩ lại, cảm thấy thật sự rất kỳ lạ.