Chương 24: Bán hạ
Thị vệ tâm phúc đã nhanh chóng quay lại: “Thưa nương nương, có một mũi tên treo bức thư.”
Thi quý phi đầy hoài nghi: “Mang lên đây.”
Nhìn thấy rõ nội dung trên đó qua cây nến mà thị nữ thắp lên, Thi quý phi bỗng mở to mắt, đọc xong liền bỏ vào nến đốt mất, sau đó thổi tắt.
“Lui xuống hết đi. Phải giữ kín việc tối nay. Còn nữa, hãy đi điều tra xem người gửi bức thư này là ai.”
“Dạ.”
Sau khi cho lui hạ nhân, Thi quý phi suy nghĩ một lúc lâu.
Bà nằm mơ cũng muốn ngồi lên vị trí hoàng hậu này, nhưng Giang Lệ Dung, hoàng hậu tại vị sống rất kín đáo chưa bao giờ bị bà nắm được điểm yếu.
Nếu lời người này nói là sự thật, thì đây là cơ hội tuyệt hảo của bà.
Chỉ là, vẫn phải biết dụng ý mà người này gửi thư cho bà là gì.
Người của bà làm việc rất nhanh chóng, ngày thứ hai đã tới hồi báo.
Kiểu dáng của mũi tên ấy rất đỗi bình thường, bất kì cửa hàng vũ khí nào ở ngoài cung cũng có thể tìm mua được, không có cách nào để nhận dạng danh tính; tối qua, thị vệ tuần cung cũng chưa từng nhìn thấy bất cứ ai mang tên đi ra ngoài.
Rõ ràng người này che giấu rất kỹ.
Thi quý phi cân nhắc giây lát: “Truyền Vương thái y, chuẩn bị đi cung bồng lai.”
Trong số những người ở thái y viện, Vương thái y này nhận đút lót của Thi quý phi nhiều năm, là một người đáng tin cậy.
*
Liễu Ly không ngờ hành động của Phi quý phi nhanh như vậy.
Giờ ngọ vừa qua, Liễu Ly mới vừa trở về từ quốc tử học thì Thi quý phi đã tới thăm Bảo An ngay.
Gia Thành Đế từ đầu đã ra lệnh bất cứ ai cũng không được phép quấy rầy Bảo An nghỉ ngơi, nhưng Thi quý phi vẫn bất chấp cản trở mà đi tới.
“Thi quý phi nương nương giá đáo.”
Bảo An vừa uống thuốc bổ xong thì có hơi buồn ngủ, bà tựa vào trên ghế gỗ, nghe vậy thì nhìn qua Liễu Ly. Liễu Ly lắc đầu vô tội, tỏ ý mình không biết việc này.
“Quý phi nương nương…” Bảo An cố gắng muốn đứng dậy, theo lẽ, bà cần hành lễ với Thi quý phi.
“Quận chúa có bệnh trong người, hãy cứ nghỉ ngơi.” Thi quý phi thân thiết bỏ qua phần lễ này, “Tiểu quận chúa cũng có mặt sao? Đúng là mẫu nữ tình thâm.”
Thi quý phi và Bảo An trạc tuổi nhau, trước đây khi chưa xuất giá cũng quen biết nhau, cho nên không xem như là người lạ.
Liễu Ly phúc thân, sau đó liền ra lệnh: “Còn không mau chuẩn bị chỗ ngồi cho nương nương.”
Quý phi tất nhiên rất phô trương, dẫn theo mấy thị nữ cộng thêm thái y, một nhóm người ùn ùn kéo đến, khiến cung bồng lai vốn hơi yên tĩnh liền náo nhiệt hẳn lên.
“Kể từ khi quận chúa tiến cung đến nay, ta nhớ lắm. Ở tiệc truy nguyệt lần trước trông sắc mặt của quận chúa có vẻ không tốt, nên lo lắng không thôi.” Thi quý phi khách sáo nói, “Không biết vị chẩn bệnh cho quận chúa trước đây là vị thái y nào, ta tự mình dẫn Vương thái y đến. Y thuật của Vương thái y cao siêu, năm ta sinh tiểu ngũ đã để lại nhiều bệnh căn, cũng nhờ ông ấy mà ta mới có thể khỏi bệnh được. Hôm nay, bằng không để ông ấy xem bệnh cho quận chúa?”
Liễu Ly nghĩ thầm Thi quý phi này cũng thẳng thắn hơi quá. Có vẻ suy nghĩ muốn lật đổ hoàng hậu của bà ấy quá mãnh liệt, không thể do dự dù chỉ là một giây, vậy nên đã khẩn trương đến đây.
Bảo An vẫn chưa trả lời, Liễu Ly bèn cảm kích nói: “Cảm ơn quý phi nương nương nhớ tới a nương của ta, vậy thì để cho Vương thái y xem giúp.”
Vẻ yêu thương mẹ chân thành của Liễu Ly làm Thi quý phi vô cùng hài lòng. Bà cũng có con gái, ánh mắt nhìn Liễu Ly không khỏi dịu dàng hơn một chút, bà quay đầu bảo: “Vương thái y.”
“Quận chúa nương nương, vi thần xin mạo phạm.”
Cách một mảnh lụa, hai ngón tay của Vương thái y bắt mạch cho Bảo An. Ông ngưng thần một lúc lâu, rồi cau mày, không nói gì.
Mặc dù Liễu Ly biết kết quả, nhưng vẫn rất hợp tác mà hỏi: “Vương thái y, tình hình của a nương ta như thế nào vậy?”
Vương thái y không trả lời câu hỏi này, mà chắp tay nói: “Dám hỏi quận chúa nương nương bình thường uống thuốc gì? Đã được bao lâu rồi?”
Liễu Ly lập tứ đọc đơn thuốc đó ra một cách lưu loát: “Được vài tháng rồi.”
“Vậy thì lạ thật.” Vương thái y vuốt râu, “Quận chúa nương nương uống phần thuốc ấy, lẽ ra phải có cải thiện mới phải, nhưng tại sao…”
Lời còn lại, tất nhiên không cần phải nói nữa.
Mặt Bảo An trắng bệch, khẽ nói: “Ý của Thái y là gì?”
Thi quý phi cũng cau mày, nháy mắt đã có suy nghĩ giống như Ninh Tử Thanh lúc đó: “Quận chúa có phải đã ăn đồ tương khắc gì? Có để ý đến kiêng kỵ không?”
Liễu Ly lại trả lời giúp Bảo An: “Thưa nương nương, bữa ăn hằng ngày đều làm theo dặn dò của Thái y, không có đồ tương khắc.”
Vương thái y có hơi khó xử mà nhìn qua Thi quý phi, không biết có nên nói ra lời này không.
Bảo An cắn môi: “Thái y cứ nói đi.”
“Có phải quận chúa nương nương đã từng dùng quả bán hạ, hoặc trong bữa ăn thường ngày có trộn bán hạ không?” Vương thái y thận trọng nói, “Trong thuốc này có một thứ tương khắc là ô đầu với bán hạ, mà mạch tượng của quận chúa nương nương chính là dạng lưỡng vật tương khắc rõ rệt…”
Quả nhiên không khác chút nào với những lời của Ninh Tử Thanh lúc đó. Chỉ là Liễu Ly biết Vương thái y này là người của Thi quý phi, tất nhiên sẽ phóng đại sự thật.
Nàng đã kêu Bảo An ngưng thuốc từ lâu, “dạng tương khắc” này chắc chắn không “rõ rệt” như Vương thái y nói.
“Sao chứ? Sao…” Bảo An bàng hoàng.
Thi quý phi vỗ bàn, nghiêm giọng nói: “Vật tương khắc, trùng hợp thế à? Bổn cung đến chuyến này thật đúng lúc, vậy mà tình cờ vạch trần âm mưu nhằm vào quận chúa. Người đâu!”
Thị vệ mà bà dẫn tới nhận lệnh ở cửa.
“Còn không đi bẩm báo với thánh thượng và hoàng hậu nương nương? Đúng là cả gan làm loạn, lại dám hạ thủ với đương kim quận chúa!”
Nghe thấy Thi quý phi kêu người đi tìm Gia Thành Đế, Bảo An liền toát mồ hôi, vẫn may là có Liễu Ly ở bên cạnh nắm chặt tay bà, dành sự an ủi một cách yên lặng.
Không sao đâu, đừng sợ.
*
Lúc này Gia Thành Đế vừa xuống triều và đang dùng thiện với bà ấy ở cung hoàng hậu.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Thi quý phi đến “thăm” Bảo An trước một cách vội vàng như vậy và nhanh chóng bảo Vương thái y chẩn bệnh sai.
Thời cơ bà chớp vừa đúng, Gia Thành Đế vừa định ăn thì người của Thi quý phi đã đến cửa cung hoàng hậu:
“Quý phi nương nương có chuyện gấp muốn cầu kiến thánh thượng!”
Người gác cửa là thân tín của hoàng hậu, hiển nhiên rất không hoan nghênh người của quý phi, hắn châm chọc: “Thánh thượng đang dùng thiện với hoàng hậu ở bên trong mà ngươi còn kêu la om sòm, nếu như quấy rầy tới thánh thượng và hoàng hậu, ngươi có gánh vác nổi không!”
Gia Thành Đế không phải bị điếc, tất nhiên nghe thấy những động tĩnh này, ông hơi cau mày.
Bình thường ông ấy cũng thích Thi quý phi ngây thơ, có điều hôm nay tại sao lại mất chừng mực, khi ông đến cung hoàng hậu, tranh sủng một cách ngang nhiên như vậy? Đúng là càng ngày càng không có phép tắc.
Giang hoàng hậu thấy vậy thì cười thầm. Kẻ ngốc như Thi quý phi, cũng không biết đang nghĩ gì, Thật là hết cứu nổi.
Giang hoàng hậu vừa định an ủi Gia Thành Đế thì nghe người bên ngoài lại la to: “Thánh thượng minh giám, quý phi nương nương có chuyện gấp, xin người hãy mau đi điện bồng lai một chuyến, việc có liên quan đến an nguy của Bảo An!”
Mấy chữ “Bảo An quận chúa” này trong chốc lát khiến huyết sắc trên mặt của Giang hoàng hậu mất hết.
“Sao chứ?”
Gia Thành Đế đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc. Chỉ có cái tên nào đó mới ảnh hưởng đến vui buồn của ông một cách mãnh liệt như vậy.
Dưới tay áo rộng của Giang hoàng hậu, móng tay cấu mạnh vào lòng bàn tay, gần như sắp cào rách da thịt, cứ như bà không cảm nhận được đau đớn.
Bà là hoàng hậu. Thi quý phi có lẽ đôi lúc có thể tùy tiện làm bậy, nhưng bà thì mãi mãi phải thận trọng trong lời nói và hành động, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của một hoàng hậu.
Thế là Giang hoàng hậu chỉ cười nói:
“Thánh thượng đừng lo lắng, thần thiếp cùng đi qua đó với người xem sao.”