Chương 20: Vô tình
Nàng biết Liễu Ly luôn làm theo ý thích, nhưng việc này cũng hơi bất ngờ quá. Mối quan hệ giữa hai người đã thân thiết đến mức này sao?
Liễu Ly phát hiện lời của mình thật sự hơi mập mờ, liền nói lại: “Nói đùa, hôn thì thôi vậy. Thế… thế điện hạ ôm ta một cái nữa nhé?”
Ninh Tử Thanh mang theo chút thất vọng và tiếc nuối mà bản thân không nhận ra được, thấp giọng hỏi: “Tại sao?”
Liễu Ly hiểu sai ý, trông Ninh Tử Thanh có vẻ không muốn, đành phải từ bỏ ý nghĩ đó. Nhưng mà, nàng đã khoác tay lên vai của Ninh Tử Thanh, dựa vào người Ninh Tử Thanh một cách vô cùng tự nhiên.
“Điện hạ có thấy được vị trí của hoàng hậu nương nương không?”
Hai vai chạm nhau, Liễu Ly thấy được điểm khí vận của mình tăng lên rất nhiều, đã dựa nhờ được một ít từ trong mấy mươi triệu điểm đó của Ninh Tử Thanh. Nhưng mức tăng này chỉ là tạm thời, nếu đi xa khỏi Ninh Tử Thanh thì sẽ trở lại như cũ.
Ninh Tử Thanh định trả lời là không thấy được. Rốt cuộc hoàng hậu ngồi ở chính giữa tiền điện, dù thế nào cũng không nhìn thấy được chỗ ấy từ vị trí của hai người họ.
Nhưng không biết thế nào, có lẽ thời điểm mà Liễu Ly đặt câu hỏi rất đúng lúc, Ninh Tử Thanh chưa kịp nói gì thì thấy hoàng hậu nương nương dường như vừa thay y phục xong và từ nơi khác trở lại tiệc, đúng lúc đi đến từ con đường nhỏ bên cạnh.
Liễu Ly: xoay vòng và nhảy lên, tiện thể hoan hô “boss thiên mệnh chi nữ” bên cạnh, điểm khí vận này cũng nhờ được tốt thật!
Nhưng điều tiếc nuối là, nàng ở quá xa, ngay cả khi đã nhìn thấy được bóng hoàng hậu thì chữ số được hiển thị cũng là một dòng chữ nhỏ bị thu lại tối thiểu, rất mờ. Liễu Ly nhìn rất khó khăn.
Ninh Tử Thanh nhận thấy nàng đang nheo mắt, giống như muốn cố gắng nhìn rõ chi tiết gì đó, nàng thắc mắc hỏi: “Quận chúa đang nhìn gì vậy?”
“Nhìn hoàng hậu.” Liễu Ly thản nhiên trả lời, “A nương ta đi thay y phục không lâu thì bà ấy cũng đi thay y phục trở về, cảm thấy không phải là sự trùng hợp.”
Giải thích này hơi miễn cưỡng, Ninh Tử Thanh hiển nhiên không tin và chỉ thầm ghi nhớ lại sự khác thường của Liễu Ly.
Cuối cùng, Liễu Ly đã có được nội dung mà mình muốn.
Họ và tên: Giang Lệ Dung
Tuổi: 37 tuổi
Thân phận: hoàng hậu [hoàng triều Đại Ninh]
Trạng thái hiện tại: căm hận cực độ
Ghi chú: tư tưởng mù quáng vặn vẹo,không thể xem thường
Liễu Ly thầm sợ hãi.
Vị hoàng hậu này bình thường ăn chay niệm phật, đề cao sự đơn giản, đã miễn thỉnh an cho mọi người trong hậu cung từ lâu. Liễu Ly biết bà ấy là người xấu, tất nhiên sẽ không chủ động đến làm phiền, cho nên hiện tại hai người vẫn chưa gặp nhau bao giờ.
Trong hoàn cảnh chưa từng quen biết nhau, nhưng độ hảo cảm của vị hoàng hậu Giang gia này với Liễu Ly là – 500, thấp đến mức đáng sợ.
Chưa kể…
“Độ hảo cảm hiện tại của [Giang Lệ Dung] đối với [Ninh Nhu]: -999 (hận cho đến chết).”
– 999 này với 999 của Gia Thành Đế có sự đối lập rõ rệt, con số cao ngất như vậy, khiến Liễu Ly phải nhíu mày.
Nhân vật chính thứ ba của mối tình tay ba đã tìm được.
Ninh Tử Thanh tất nhiên không thể nhìn thấy tất cả những chuyện này, Ninh Tử Thanh chỉ thấy Liễu Ly dán mắt vào Giang hoàng hậu và vẻ mặt có sự thay đổi một chút, giống như chỉ bằng việc nhìn chăm chú trong thời gian ngắn thì đã có phát hiện quan trọng.
Cách hoàng hậu rất xa, Liễu Ly có thể thấy được những gì?
Rõ ràng vừa nãy mắt còn phát bệnh mà bây giờ đã trở lại bình thường, thậm chí có thể nhìn người ta không rời mắt, thật sự… rất lạ.
Xem ra ở Thuần Ninh quận chúa cũng ẩn chứa bí mật nào đó.
“Ba nhân vật chính (3/3) của [tình tay ba] đã tập hợp xong, bạn hãy chọn một nhân vật chính mà bạn muốn giúp họ hoàn thành tâm nguyện của mình.”
Liễu Ly lựa chọn Bảo An một cách không hề do dự.
“Đã mở khóa tiến trình của [Ninh Nhu]. Đang cập nhật nhiệm vụ…”
Tên nhiệm vụ: Tình tay ba – Ninh Nhu
Giới thiệu nhiệm vụ: Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Sống yên ổn, mong muốn của Ninh Nhu rất đơn giản nhưng cũng rất khó khăn – không cần phải tiếp tục chịu sự uy hiếp của Gia Thành Đế.
Tiến độ hiện tại: Tìm ra sự thật về việc Ninh Nhu bị hạ độc (0/1). Giải quyết hiểu lầm của Ninh Nhu và chồng (0/1)
Liễu Ly cứ tưởng rằng hệ thống sẽ trực tiếp sắp xếp cho nàng bắt đầu với cẩu hoàng đế, lật đổ ông ấy bằng khí vận của Ninh Tử Thanh. Nhưng nghĩ lại thì cũng cảm thấy nhẹ nhõm, tuy lúc này Ninh Tử Thanh có khí vận cực lớn, nhưng ngay cả thiên mệnh chi nữ cũng cần phải có sự tích lũy thời gian để lấy được thứ mình muốn. Nếu vội vàng muốn thành công, trái lại sẽ uổng công gây ra những tổn thất không đáng có, đáng tiếc cho khí vận tốt này.
“Điện hạ.” Liễu Ly nói, “Điện hạ cảm thấy, sẽ ra sao nếu cẩu hoàng đế biết việc mà hoàng hậu làm?”
“Quận chúa chắc chắn là do hoàng hậu ra tay?”
Liễu Ly nghẹn lời, cái bàn tay vàng này đúng là khó giải thích thật.
May là Ninh Tử Thanh trước giờ không phải là người hay truy hỏi đến cùng, tránh được nhiều khả năng việc khó xử sẽ xuất hiện, Ninh Tử Thanh nói tiếp lời vừa rồi: “Xem như có thể tìm được chứng cứ hoàng hậu ra tay, cũng chỉ e là không thể làm được gì bà ấy.”
“Tại sao chứ?” Liễu Ly không hiểu, “Ông ấy muốn có được a nương của ta như vậy, nếu ông ấy đã biết hoàng hậu ra tay với a nương, không phải nên hỏi tội hoàng hậu sao?”
“Giang gia.”
Bên ấy, hoàng hậu cuối cùng cũng bước vào góc khuất tầm mắt của hai người, bóng dáng dần dần biến mất bằng nghênh đón của đại thái giám.
Ninh Tử Thanh nói tiếp: “Lương quốc công đức cao vọng trọng, có rất nhiều môn sinh, làm quan trong triều nhiều vô số, kéo một sợi tóc là lay động cả người. Quận chúa cảm thấy ông ấy dám làm gì với hoàng hậu? Phế hậu? Đẩy vào lãnh cung? Ý chỉ vừa đưa ra, tức là hàng trăm quyển chiết tự được tấu lên chờ ông ấy.”
Trong truyện không nói rõ lắm về mặt triều chính, vậy nên Liễu Ly không ngờ rằng, thế lực của Giang gia lớn mạnh như thế, ngay cả hoàng đế cũng phải kiêng nể phần nào.
Nhưng nàng vẫn có kiến thức lịch sử cơ bản: “Phủ Lương quốc công này lợi hại đến vậy, có được xem là ngoại thích chuyên quyền không? Cẩu hoàng đế này có thể chịu đựng được?”
“Không chịu đựng được.”
Trên giường của mình, làm sao để người khác ngủ say sưa, không một hoàng đế nào chịu đựng để xảy ra chuyện như vậy.
Ninh Tử Thanh nói tiếp: “Nhưng Giang gia cũng xem như an phận, chưa bao giờ vượt quá quyền hạn của mình, vì vậy mới luôn sống bình yên được.”
Liễu Ly bừng tỉnh: “Vậy nên ý của điện hạ là…”
“Thi quý phi cậy mình có con, vẫn luôn khao khát có được hậu vị. Nếu bà ấy biết việc này, có thể sẽ làm cho hậu cung đại loạn dù cuối cùng không thể làm gì được hoàng hậu. Bất kể kết quả ra sao, cũng có thể khiến Giang gia và Ninh Dự Thành quay lưng với nhau.”
Liễu Ly thầm giơ ngón cái lên.
Cứ làm vậy đi! Cẩu hoàng đế không vừa lòng, thì nàng vui.
Thấy đã gần đến giờ, Liễu Ly đánh thức Bảo An dậy, dìu bà trở lại bữa tiệc cùng với Ninh Tử Thanh.
Cung nữ trước đó bị Tiểu Thụy đánh ngất vào lúc này đã loạng choạng tỉnh dậy, hoàn toàn không nhớ những gì đã xảy ra. Dục Nhi nhẹ nhàng nói với họ, khi Thuần Ninh quận chúa tới thăm mẫu thân đã phát hiện họ ngủ ở trước cửa, gọi thế nào cũng không tỉnh dậy.
Đó là tội thất trách, Gia Thành Đế mà biết được thì đầu của họ đoán chừng sẽ không giữ được. Hai cung nữ ấy liền đội ơn Liễu Ly không truy cứu việc này.
Bữa tiệc vẫn diễn ra bình thường, ca vũ biểu diễn choáng ngợp. Liễu Ly nói nhỏ với Kiều Nhi, bảo Kiều Nhi đi tìm giấy cho nàng. Một lúc sau, một tờ giấy thục tuyên được đưa đến tay nàng.